Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2007

SG lạnh ghê à !


SG lạnh ghê à ! magnify
Hì, mí hôm nay SG lạnh ghê tơi !
Hôm qua, lại lên cafe gần sân bay, ngồi sân thượng, gió nhiều, thổi lồng lộng, đèn nhỏ li ti nhấp nháy đủ màu.
1 ly cafe sữa đá, 1 ly đá me - cạnh nhau ^^
1 áo len trồng cổ, 1 áo khoác nón - cạnh nhau ^^
4 bàn chân - cạnh nhau ^^
tay đan tay ^^

[... ♥...]

Hôm qua, quán cafe mở toàn bài tớ thik :
là Love Paradise
là Love you and Love me
là Paint my love
là You are my everthing
là Only love....

Yêu thương...quanh đây
Hôm qua lạnh quá, nên ngồi uống cafe mà đang vớ. ( ko bít có ai để ý ko nữa hhìhì...)
Đôi vớ chấm bi xinh xinh ^^
Mùa đông SG đã về !
Yêu anh, yêu mãi, yêu hoài

Sáng sớm lạnh !

Sáng sớm lạnh ! magnify
Sáng nay tự nhiên trời lạnh thế ta!? Mở rộng cửa, để mặc cho gió lùa vào, mặc áo khoác, ngồi co ro trên ghế ! ^^ thấy thích thích.

Hôm nay , dời mã ông Ngoại,đem thiêu, rồi ra Vũng Tàu rải tro !
Rồi sẽ chẳng còn mỗi năm đi dãy mã, chẳng còn đến dịp đám giỗ lên thăm nom.Thấy nhớ!
Lúc ông mất vẫn còn bé để thấu hiểu nỗi đau.Vẫn ko có tấm hình nào để chụp chung, chỉ còn nhớ mang máng, lúc bé trưa ngủ có ông đưa võng, ông pha sữa là buổi sáng sớm.Và hồi đó, mỗi năm đến mùa ông dành phần nhãn tiêu cho tôi là nhiều nhất.

Bà Ngoại hẳn buồn nhiều, nhưng cũng ko dám hỏi, bà bảo " Thôi thì thả ông ra biển, ông thik đi đâu thì đi, có khi lại về với Phật ! "
Ngoại mấy năm nay đau chân, chỉ quanh quẩn trong nhà, lấy con cháu là vui. Mỗi buổi chiều ngồi gần cửa,trông ngoóg xem có đứa nào về, mỗi ngày đọc kinh cầu an cho cả nhà, mỗi ngày , mỗi ngày.... Uh, là Ngoại tôi đó ! ^__^

[ Trần nhà bằng gỗ ]

[ Trần nhà bằng gỗ ] magnify
* Note : cái ảnh ổ trên thực ra là bức tường, nhưng trần nhà Nội tôi cũng y như thế !! ^^

Ngày bé, mỗi lần về Nội, trưa ko ngủ được, tôi lại nằm ngửa, đếm vạch gỗ của trần nhà, ngày nào cũng thế và năm nào, mỗi lần về Nội, tôi cũng thế !

Nhà Nội gần biển , rất rộng, mát, gió nhiều, thân thương lắm. Năm nào, đến hè tôi lại về đó, nơi đó có ông Nội, bà Nội,cô chú anh em họ hàng, thương lắm.
Chẳng bao h nghĩ là căn nhà đó, sẽ bán đi, sẽ bán ! T__T

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Nơi đó ngày bé, tôi chạy nhảy trên cầu thang
ngày bé, sáng sớm, ông bà gọi tôi dậy đi ăn bánh căn và đến bây giờ vẩn thế.
ngày bé, tôi ngủ nướng, ông bảo, "cứ để cho nó ngủ, hè mà! "
ngày học lớp 7, tôi tập đi xe đạp, té trầy tay, trầu đầu gối, bà xót, bảo ông " thôi đừng bắt nó tập nữa, về chơi có mấy bữa mà tay chân trầy trụa hết rồi " nhưng ông vẫn cương quyết. Ngày đó, ông đứng phía xa xa dõi theo tôi!


......


Nơi đó, là nơi tôi trở về !
Ba bảo, mấy hôm nay ba ko ngủ được, đến hôm qua tôi mới biết lý do! Chua xót lắm, cay đắng thật!

Chợt thấy tiếc, nếu đợt hè vừa rồi tôi chụp nhiều hình về ngôi nhà đó, chụp nhiều hình hơn với ông bà, thì ít ra , lúc này, nỗi nhớ đó ko da diết như thế :), ko cảm thấy bất lực đến thế, vì mình, chỉ là phận con cháu !


Tự hỏi, nếu lần sau tôi lại về, sẽ ở một nơi xa lạ, lại là nhà thuê, từ trước đến h, vẫn sợ lắm cảnh phải ở nhà thuê, nhưng bây h, ông bà tôi, tuổi ngoài 80, lại lụm cụm.... đau thật!
Bà đấy, tôi nói bác tôi đấy , phận làm dâu con, lại là dâu trưởng, sao lại làm ông bà tôi đau lòng thế, làm bác trai tôi cay đắng ?!! Trước h tôi chẳng bao h ghét bác, vì bác trai luôn ôm tôi mỗi lần tôi đến chơi nhà, vẫn hay xoa đầu dịu dàng, nhưng giờ vì bà, mà tôi chẳng thik đến đó nữa !

Đang rất chơi vơi!
Con ôm ông bà thật chặt ! Con thương ông bà Nội nhiều nhiều

[ HaRrY pOtTeR ]

[ HaRrY pOtTeR ] magnify

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Tôi còn nhớ lần đầu tiên cầm cuốn Harry trên tay, lúc đó nhà xuất bản còn in khổ nhỏ, và lúc đó, nếu nhớ ko lầm thì tôi học lớp 6 hay 7 gì đó! Cứ thế, mỗi tuần đều đặn dành tiền để mua, thằng em lúc đó còn nhỏ, chẳng bít Harry Potter là gì. Sau này, nó cũng đâm ra nghiền ngẫm, y chang chị nó lúc trước. đúng là em trai chị,em nhỉ. Còn em gái, lo học quá nên chắc cũng chưa đọc đâu nhỉ, thôi thì, đợi khi nào về lại đây, chị cho em mươn hén hìhìhì


Cứ thế đọc xong tập này, lại tiếc nuối, đọc đi đọc lại nhiều lần và chờ đợi đến khi có tập sau.Đến bây giờ, khi đã hoàn toàn, kết thúc 7 tập thì tôi đã bước sang tuổi 21 ^__^ 1 chặng đường cũng khá là xa nhỉ hìhìhì ( khá là già hơn nữa há)....Tôi mua cuốn Harry tậo cuối cùng này từ thứ 2 đầu tuần, đến hôm nay là thứ 5. Sỡ dĩ mua chậm hơn ng khác vì lúc nó bán thì tôi viêm màn túi ời và cố dằn lòng ko thèm đọc trắơc khi thằng em iu quí bảo là đã down load đầy đủ từ tháng 8

Đêm qua, cả khu chung cư cúp điện,từ 6h chiều ngồi bùn chán, lôi Harry tập 7 ra đọc tiếp, tôi còn nhớ mình bắt đầu đọc lúc 7h 15pm ở trang 412 và khi đọc xong, trang cuối cùng là 785, lúc đó vừa đúng 11pm, nhắn tin cho anh bảo là " anh ơi,em đọc xong Harry rùi nè :) "
hì, anh thì hốt hoảng bảo là "trời đất, nãy giờ đọc ko nghỉ luôn đúng ko ", còn nhớ anh dặn là " em đọc tý thôi rồi đợi có điện thì đọc tiếp, ko thôi mờ mắt đó nha " : hì hì tại em mê mẩn anh àh, cúp điện thì bùn lắm, mà lại ko có gì làm nữa mà, em ngồi ngay cây đèn điện sạc cũng ko tối mấy đâu anh hehehe . với lại khoảng 9h30 mà có điện lại ùi mà
....
"Cái thẹo ko còn đau nữa suốt 19 năm qua.Tất cả đã bình yên " mỉm cười khi đọc xong câu cuối cùng.Uh, tất cả, sóng gió đã qua, tất cả đã bình yên!
Nuối tiếc lắm vì biết là chẳng còn có thể trông đợi được đọc Harry tập tiếp theo, nuối tiếc lắm vì ko còn có thể chìm đắm vào thế giới phù thuỷ màu nhiệm, để rồi thả hồn theo đó mà tưởng tượng đủ phép màu như hồi còn cấp 2...

Nhưng rồi biết đâu đó, ở nơi nào đó, phép màu vẫn xảy ra ...mà có khi ngay cạnh mỗi chúng ta, nhỉ !

11.11.2007 [Uhm, thì tôi đang rất thik mưa ]

11.11.2007 [Uhm, thì tôi đang rất thik mưa ] magnify


Tự nhiên thik nghe 1 bản nhạc buồn và nhẹ nhàng, ^^ đôi khi cần 1 khoảng lặng!
Chiều cuối tuần, đi với anh, lại mưa, lạnh, ướt áo, chạy vội, cười oà, ôm chặt, và ấm.
Mọi thứ như đều nhẹ nhàng thế.
Ừ , chiều cuối tuần của tôi ^__^


CÂU CHUYỆN CAFÉ
Phan Hồn Nhiên

Ngớt mưa, âm vang các cơn sấm vọng về từ biển rơi rớt một đỗi nữa rồi mới bặt. Gió mang mùi cà phê thổi men nhiều ô cửa, như thể cả thế giới không ngủ, ngồi bên bàn với cốc cà phê cô độc. Cửa hàng đóng cửa gần 11 giờ khuya. Đó là lúc dễ chịu nhất trong ngày. Cô bạn Ninh cùng hội cùng thuyền ngáp to, nói rằng cô có thể ngả lưng và đánh giấc dài bất tận. Thực tế cô là người duy nhất tôi biết sợ hãi giấc ngủ, e tiêu tốn thời gian.


Nhà tôi không xa cửa hàng. Chiều, từ phòng thiết kế về, tôi ghé nhà một thoáng rồi đi bộ ra hiệu, không quên mang theo cái bình nhỏ đựng cà phê. Tôi cùng cô bạn thời đại học chung tiền mở cửa hàng bán những món đồ lưu niệm cho dân Tây du lịch.


Công việc làm thêm bình thản, không đòi hỏi gì khác ngoài những buổi tối ngồi yên giữa vài mét vuông đầy chật kệ hàng, vẽ, chờ vài người khách ghé vào và nhai mấy câu tiếng Anh thuộc lòng nói về vẻ đẹp gốm sứ hay sự độc đáo của các bức vẽ bằng tay... Cô bạn tôi đôi lúc giải khuây với việc đếm lại tiền, giấy chuyển khoản có nguồn gốc từ mọi ngóc ngách thế giới. Tôi uống cà phê. Cà phê không làm người ta thông minh nhưng nó đổ đầy cảm giác vừa lòng với chính mình. Thỉnh thoảng nhìn tôi một cách thờ ơ, Ninh nhắc: "Cậu uống nhiều vô cớ!" Các cô gái đọc sách hay đưa nhận xét bí hiểm. Tôi thích uống, vậy thôi.


Đoạn đường từ cửa hiệu về nhà phải lên đoạn dốc nhỏ. Tôi thở đầy phổi mùi thơm tươi mát của đêm, những cơn gió dính muối biển và bất chợt, tôi tới ngồi xệp trên cột điện gãy đỉnh dốc, nhìn về phía chung cư xa. Căn buồng T tầng 2 dễ nhận thấy, Một cánh cửa sổ luôn hé, con cá nylon treo dưới hàng hiên như vĩnh viễn bơi trong ánh đèn trắng. Ngày nào tôi cũng gặp cô. Công ty T làm việc và phòng thiết kế chỗ tôi chung toà cao ốc. Chúng tôi cùng đi thang máy, quen nhau lần mất điện bị giam trong cái thùng sắt tối tăm. T là một cô gái giản dị, mớ tóc thẳng, đôi mắt yên tĩnh và hơi thở nhẹ. Tôi chẳng biết nói gì cả nên hỏi cô có thích xem phim Hàn Quốc không. Cô nói mới đi làm chưa mua ti-vi. "Còn bóng rổ?" - Tôi hỏi tiếp, các nhân vật trên phim hay chơi môn này. T bật cười: "Tồi lắm!". "Thế sách thì sao?" - Khi hỏi điều ấy, tôi nhớ Ninh, cô bạn đọc quá nhiều và sống hơi khác thường. Cô gái xa lạ quay nhìn tôi: "Anh đang xem quyển gì?" Sự bối rối xâm chiếm vài giây trước khi tôi nhớ một tên sách Ninh để trên quầy hàng. Cô gái mỉm cười trong bóng mờ, nhắc tới Kenzaburo Oe, Phan Triều Hải, Kazan... những kẻ hoàn toàn xa cách với cuộc sống tôi. "Anh thích ai trong số họ không?" - Tiếng nói T dịu dàng, thân thiện. "Chẳng ai cả!" - Tôi đáp, với một chút tổn thương. "Cũng không đến nỗi nào..." T nói đơn giản. Bất giác cả hai cùng cười to, nhẹ nhõm. Khi ấy thì thang máy mở được cửa. Tia nhìn người bảo trì thang đặt lên chúng tôi ngờ vực tò mò. Tôi đọc và nhớ bảng tên cô gái. Bóng rổ, sách, cà phê, phim Hàn Quốc... những thứ tôi thích hay không thích. Thế nhưng chúng đâu quan trọng nữa khi một người đàn ông tìm thấy cô gái mà anh ta biết hình ảnh cô sẽ xâm chiếm anh, ngày mỗi ngày chất đầy lên, như những món đồ lạ lùng trong ngăn kéo...


Tôi ngồi trên trụ điện gãy thêm một chốc. Ô đen trắng tầng 2 bất động. Có lẽ T đang theo đuổi câu chuyện trên những trang sách. Một cái bóng lướt qua khung cửa. Rất nhanh. Tôi tự nhủ cô gái sắp ngủ rồi. Xách cái bình thủy trống rỗng, tôi nhổm dậy, rảo bước về nhà. Vài mẩu lá rơi xuống vỉa hè như những mảnh giấy cũ.

...

Ninh là cô gái bất thường - trên kia tôi hơi đả động điều này. Đang làm hoạ sĩ ở một xưởng phim, cô ta nghỉ ngang. Thời gian đó thi thoảng cô nhắn máy tôi ghé nhà, ngôi nhà lớn có vườn bao quanh mà thời sinh viên, tôi không thể hoặc không muốn bén mảng. Nhưng về sau chi tiết ấy chẳng còn ý nghĩa. Cô ta cần một ai để nói chuyện. Tôi là thằng bạn duy nhất cô chọn. Và tôi tới. Ninh đã ở lì trong cái chòi gỗ sau vườn hơn một tuần, như con gấu thờ ơ buồn bã. Tôi leo lên căn phòng nhỏ bằng gỗ trước là nơi vẽ của Ninh. Mùi giấy báo, mùi sơn khô, mùi dầu hoả nồng nực xông thẳng ra như bầy ong vàng hung. Cô bạn tôi ngồi im trên cái bục mẫu, nhìn đám lá qua lỗ thủng trên trần. Mọi thứ hệt một cảnh phim khiến tôi chán ốm. Ninh lầu bầu cho biết cô ta không bao giờ tới xưởng phim nữa. Tôi chẳng hỏi lý do. Lý do của các cô gái độc lập thường chính xác nhưng khó hiểu. Dù không đau răng, Ninh dùng cháo, uống hàng bình nước trà, rồi lại nằm im suy nghĩ về đủ thứ vớ vẩn - tuổi trẻ, thời gian, tình yêu, và cả sự sinh nở. Tôi gợi chuyện chán rồi cũng lặng thinh theo. Đến tối Ninh muốn tới quán gần trường đại học. Quán mở mấy bài cũ của Bee Gees. Tôi lầm bầm hát theo. Những ngày đó (một tuần? Có thể nhiều hơn) Ninh ở trong tầm nhìn và sự quan tâm của tôi. Vài tối muộn tôi ngủ lại xưởng vẽ gỗ cũ. Tôi nghe tiếng cô ta trở mình như con cá trong chậu nước. Nhưng tất cả chỉ dừng ở đấy.


Khi tôi đi làm thiết kế hơn một năm và Ninh ra khỏi trạng thái suy sụp, chúng tôi vét tiền mở cửa hàng gốm. Một cô gái trẻ, nói tiếng Anh và Đức lưu loát, am hiểu tranh sơn dầu và kỹ thuật men- những chi tiết này thu hút khách tới đông cửa hàng. Chúng tôi kiếm nhiều tiền. Thi thoảng tôi đoán Ninh sắp bỏ đi. Nhưng cô ta vui tươi. Khi tôi thổ lộ về cô gái tình cờ thang máy cao ốc, người cùng hội cùng thuyền phá lên cười, nhướn mày:

- Như thế có liên quan tới tình yêu không?

- Đi thang máy và mất ngủ ư? - Tôi lúng túng.

Ninh không trả lời, lật báo xem những món gốm cổ mới vớt lên từ đáy biển. Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T trắng xanh, Ninh phóng sượt qua, phanh gấp, nhìn vào mắt tôi: "Cậu hãy lập tức nói với cô gái kia những gì cậu nghĩ, hoặc đừng dính líu vào vụ này nữa..." Tôi sợ gì chứ? Không biết! Chỉ rõ ràng tôi không can đảm như người chạy xe rất nhanh xuyên qua bóng tối. Ninh làm những điều mình nghĩ: Bỏ đi khỏi xưởng phim, nhúng tay vào mối vất vả chạy hàng, vẽ gốm, giao dịch... Tức là rời bỏ trạng thái yên ổn để đối diện sự huyên náo và nguy cơ thất bại rình rập. Nhưng cô ta đâu có chìm xuồng. Có lẽ tôi cũng nên làm điều gì, thay vì đứng yên và nhìn về ô cửa mỗi khuya.

...

Tòa chung cư nhìn gần lớn hơn tôi nghĩ. Những bức tường liên miên thấm ướt bắt đầu lên rêu ở mấy vết nứt, một con chó chạy rong ngửi những bông hoa dại đọng nước mưa. Tôi hỏi đường lên tầng 2. Người đàn bà giữ xe chung cư có đôi mắt kỳ dị khiến cảm giác nhẹ nhõm tươi tắn mà Ninh truyền cho tôi phai nhạt chút ít. Tôi nhìn lại bó cúc đất xanh lam ban nãy mua, hít một hơi dài. Dãy hành lang đọng nước. Tôi gõ nhẹ cánh cửa người ta chỉ dẫn, bỗng dưng muốn bỏ đi. Tuy nhiên cửa đã mở. Gương mặt T đã ở đấy như hàng trăm, không, hàng ngàn lần tôi thấy trong tưởng tượng. Cô ngạc nhiên tột độ, rồi cười dịu dàng: "Vào đi!" Bên trong căn phòng nhỏ của T mọi thứ toát lên vẻ âm thầm hơi bất an của những món đồ không ở đúng vị trí của nó. Tôi liếc nhìn quyển sách trên bàn, đó là tựa sách mà tôi có nhắc tới lần đầu gặp T để khoả lấp sự bối rối. Cô gái mang ra cà phê trong cái tách nâu, bảo: "Buổi chiều uống cà phê thì ngày như dài hơn..." Tôi gật đầu: "ừ, nghĩa là mình cũng làm thêm được nhiều việc. Tối nào tôi cũng uống nó, nhưng chẳng ngon thế này". Nụ cười toả trên mặt T như sóng thấm lên bờ cát. Tôi nhấp một ngụm đen sánh, tự hỏi vì sao quá lâu tôi trì hoãn tới tìm T. Bó cúc toả mùi hăng hắc nằm dưới gầm bàn. Ngoài cửa sổ, chiều chất đầy mây sẫm. Những con bồ câu xám tro rời bầu trời xám tro trở về tổ trên sân thượng. Cô gái đối diện cũng vừa đi làm về, quầng mắt thoáng mỏi mệt như hai mặt hồ sâu thẳm... Một khung cảnh bình thản để người ta nói thật nhưng suy nghĩ của mình. Tôi nói nhanh: "T này, tối nay tôi không ra cửa hàng. Hình như tôi muốn được đưa T đi loanh quanh chơi". Cô ngẩng lên, tia nhìn tối sẫm: "Anh nghĩ như vậy sẽ dễ chịu ư?". Cảm giác choáng váng giống như thể trồng cây chuối quá lâu rồi biết mình không thể đứng lên được nữa. Tôi nghĩ cô từ chối, đơn giản là T không nghĩ tới tôi như tôi nghĩ tới cô, hoặc tệ hơn, tất cả những gì thuộc về tôi khiến cô xa lạ. Cô gái vào bếp mang ra vài quả trứng luộc. Chúng tôi ăn trứng chấm muối, uống cà phê, kiềm chế tâm trạng của mình khỏi sự xao động thất vọng. Tôi chộp vài mẩu chuyện bay vụt qua đầu, nói huyên thuyên. T nghe nhưng nhìn đâu đâu, tháo giấy báo bọc bó hoa cúc, cảm ơn tôi đã nhắc cô bây giờ sang đông, cũng có nghĩa là cô ra trường đi làm gần 1 năm rồi... Những căn hộ chung quanh bắt đầu cuộc sống buổi tối. Trẻ con la hét. Tiếng bếp núc. Âm thanh của những tập phim Hàn Quốc. Chúng tôi đứng nán bên cửa sổ nhìn qua ti-vi màn hình lớn nhà bên cạnh. Phải chăng ti-vi đã dựng nên trong tôi ao ước vô hình về tình yêu, về cuộc sống tươi màu và hạnh phúc như thế... Nhưng sao khi tôi đem nó ra thử nghiệm, T đã thoái thác? Tôi chỉ cho T một nhân vật nữ làm việc cật lực, cáu bẳn, bảo giống Ninh, người cùng hội cùng thuyền của tôi nhiều năm qua. Thình lình T ngoảnh sát mặt tôi, giọng như hơi thở nhẹ: "Cô Ninh ấy hay lắm. Còn tôi, chỉ là thứ xúc cảm thoáng qua thôi. Như một bộ phim, người ta có thể cười to hay khóc to vì nó, nhưng rồi phim hết người ta ra khỏi rạp và chẳng có gì quan trọng nữa..." Tôi lục điếu thuốc nhàu trong túi. Thế đấy, tôi đã nghĩ mình sẽ không đụng vào thuốc vì T làm văn phòng, cô không chịu nổi nó. Tuy nhiên mọi việc đã khác. Tôi nhìn điếu thuốc như quan sát một vật lạ, rồi thả nó rơi xuống sân cỏ.

...

Phải khá lâu sau buổi chiều kỳ quặc trên, tôi mới thu xếp ổn thoả với cảm giác trống rỗng và sự cô độc không rõ tên. Ninh là người bạn khôn ngoan. Cô ta không tò mò, không bày tỏ cảm thông vì ở một lẽ nào đấy, chúng tôi thân nhau tới mức không thể mở lời an ủi nhau được. Tôi thôi uống cà phê bởi chẳng cần nó, cũng đủ thấy một ngày dài. Ninh lấy cái bình thuỷ về nhà, đổ đầy cà phê nhưng pha thêm sữa và cả hai cùng uống khi tối muộn. Tôi ghét sữa. Cô ta ghét thứ nước đen kịt. Một sự trung hoà cũng được. Mưa nhiều, nhất là các buổi chiều. Khách tới cửa hàng ít. Hai đứa chung tiền mua một cái ti-vi nhỏ và ngồi trong góc hiệu xem tất cả các game show, nghe các chương trình ca nhạc, cười vui vẻ. Phim Hàn Quốc cũng hấp dẫn. Ninh theo dõi chúng với vẻ ngờ vực. Tôi hơi xấu hổ nhớ lại đã có lúc hình dung tình yêu sẽ mọc lên trong cảnh lãng mạn như vậy. Tình yêu, suy cho cùng, cũng chỉ là một mẩu ghép nhỏ trong cuộc sống. Và người ta không thể rập vài khuôn mẫu, dù hoàn hảo và lãng mạn...


Mọi việc lại chảy đi với nhịp độ bình thường. Thỉnh thoảng tôi giáp mặt T trong toà cao ốc. Cô bước vào thang máy, bấm nút chờ, không nói gì. Người trông xe chung cư cái chiều hôm đó cho biết T là tình nhân ông chủ cô làm thư ký, cô sống trong căn hộ ông ta thuê gần một năm nay. Mách bảo ấy từng khiến tôi cay đắng biết bao. Tôi nghĩ giá mà cô chọn cách sống khác. Mối tình công sở giống như ngọn núi lửa tàn lụi và sự quyến rũ đi cùng nó cũng tắt theo, chỉ còn chút thông cảm dịu dàng như vệt tro nhẹ... Ninh tắt ti-vi, bắt đầu ôn ngoại ngữ. Cô ta lúc nào cũng bận rộn và tỏ ra bực bội khi tôi nhàn tản. Thêm một người khách Tây hỏi mua mấy cái cốc Phù Lãng. Tôi gói hàng, bấm thẻ tín dụng, nhẩm tính số tiền thu được trong ngày. Bỗng Ninh gấp sách, nói to: "Hôm nay kiếm được thế là đủ. Chúng ta đi đâu thôi. Không nên ở trong nhà quá nhiều, nhất là tối không mưa". Tôi ngạc nhiên, hơi buồn cười. Chúng tôi chạy chung cái xe cũ của Ninh. Mới hơn 9 giờ, đường phố không quá ồn ào. Tôi cho xe đi mãi, hít đầy phổi hơi muối bám trên những ngọn gió từ biển lùa về. Cảm giác ra khơi như một cánh buồm đột nhiên trỗi dậy, không lầm lẫn. Tôi nói: Ninh này, tụi mình cần làm cái gì tử tế, trước khi thời gian trẻ qua mất..." Cô ta không trả lời, chỉ đặt nhẹ đầu trên vai tôi. Một hơi ấm tưởng như bỏ quên. Một hương vị cà phê gần gũi. Luôn là vậy, hạnh phúc, cảm giác bắt đầu từ những thứ bình thường không ngờ.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2007

ngày 6.11.2007-Vẫn là 1 ngày im lặng...

Hôm nay là ngày thứ 3, vẫn như mấy hôm trước, sáng sớm trời lạnh, cả ngày mưa nhiều.Trời cứ âm u, mây xám ngoét.
Tâm tưởng cứ như đâu đâu, ừ thì là vì nhớ anh, nhớ kinh khủng.
Du bảo đừng buồn vì sg vốn rất náo nhiệt, ko sợ cảnh im lặng đâu ! Ừ Thảo cũng biết vậy Du à, nhưng sao nó cứ buồn buồn, trống trải và yên lặng quá.Như bình thường thì cái bài hát Anniversary nó cứ réo rắt vì sms tới, nhưng mấy hôm nay thì im thin thít, cả dt cũng chẳng ai gọi tới. Đi đâu cũng cầm theo cái dt như sợ ai dt mà ko kịp nghe. Bình thường vẫn để dt gần với cái pc để khi cái màn hình có nhiễu sóng thì biết là sắp có dt hay tin nhắn tới.Thế mà mấy ngày nay, sóng thì vẫn quét làm nhiễu cái monitor nhưng dt thì vẫn im lìm !
Thế đấy, sợ lắm cái sự im lặng như thế!!!
Bao lâu rồi cái bài hát quen thuộc ko vang lên ? 5 ngày, àh ko nó vẫn hát đấy chứ, nhưng đó là do tôi mở nó, cho đỡ nhớ ! Tệ thật !!!!
Ừ thì lại sắp sửa rơi nước mắt. Ghét lắm cái tính cứ hay khóc như trẻ con.Nhiều khi mún kìm lại, mà nước mắt cứ chảy.
Sao lại trời hay mưa, lại bão ngay lúc này T___T
Dạo này đổi nhạc chuông dt là bài nhạc ko lời, nghe cứ bùn bùn .Chán thật, tâm trạng tệ quá nên làm gì cũng ko hứng thú, mún ở nhà thôi.
Có mấy cái hẹn, nhưng lại huỷ hết, vì mưa, vì mưa, vì mưa hay vì lòng người ? !!
Đâm ra sợ sệt kể từ khi nghe cái câu " thôi đừng nt nữa ".

Nhớ anh , thiệt sự là nhớ lắm!!!
Em ôm anh nhé, nhé anh, ôm thật chặt.
Yêu anh, yêu mãi, yêu hoài, anh của em !

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2007

3.11.2007-ngày đầy gió

Ngày hôm nay SG đầy gió , cái màn cửa cứ bay bay...thik lắm!

Mấy hôm nay SG đã bắt đầu lạnh. Giữa không khí thế này, lòng thèm hơn 1 hơi ấm, 1 đôi bàn tay. Nói chính xác hơn là, thèm được ôm anh, ôm thật chặt ^__^
Bàn tay anh ko to, nhưng cũng đủ để bao trọn lấy tay em, ấm áp.Nhớ kinh khủng!
Nhớ hơi ấm của anh, giọng nói anh, tiếng cười, dáng đi.....và cả cái cách anh cầm thuốc hút!

2 hôm nay khóc nhiều, khóc vì lo, vì nhớ, vì ấm ức và vì đủ thứ chuyện linh tinh... Lo anh bệnh,và buồn nhiều vì cảm thấy ko được ở gần bên anh lúc này, ko làm gì giúp dc anh đỡ mệt.... Chẳng thể làm gì được cho anh lúc này, vì em đang ở xa anh quá.Tự nhiên chỉ mún khoảng cách giữa quê anh và nhà em, nhỏ xíu thôi, nhỏ chỉ bằng bàn tay em thôi , nhỏ như vậy , để em được gần anh, được lúc nào cũng ở bên anh ít nhất là trong những lúc anh bệnh.
Ừ thì trời lạnh, nên em nhớ anh da diết, thèm lắm được nắm bàn tay ấy, thèm lắm được nép vào bờ vai yêu thương ....
Nhớ anh nhiều! Yêu mãi, yêu hoài, anh nhé!

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Com cuon

Com cuon magnify
heheh...hum nay lai lam' mon' nay , yum yum... ngon oi la ngon Image
Món nì honey thik ăn

ღ♥ღ 12.12.2006 - Ngày kỉ niệm ღ♥ღ

ღ♥ღ 12.12.2006 - Ngày kỉ niệm ღ♥ღ magnify
Hum wa là tròn 6 tháng i am in love Image 12.12.2006.I am very happy.Image Đi chơi, ăn tối, xem film , lên quán cafe sân bay xem máy bay lên xuống đẹp kinh khủng , đèn xanh , đỏ, tím, vàng...nhấp nháy nhấp nháy ( wow lãng man ghê ta ,có điều tiếng máy bay ồn quá ) .Gió lớn. Lạnh !!...tất cả, tất cả những phút giây ấy sẽ chân trọng , ghi nhớ và giữ gìn cẩn thận ...love you much unnieImage



Hum nay post Thơ :)

Hum nay post Thơ :) magnify
Sáng dậy , lạnh quá, mặc cái áo honey khoác cho tối hum qua.Ấm kinh khủng lam thèm ngủ thêm ghê lun .Thanks alotImage Thik cái cảm giác này lắm, cái cảm giác lành lạnh của Noel...Noel sắp đến rùi
Hôm nay thay đổi 1 chút, ko phải là 1 đoạn nói linh tinh về cuộc sống xung quanh nữa Image Là 1 đoạn thơ. Uhm, rất thik


Nếu ai đã có lần


Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ , làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút những giây lòng mình trống vắng

Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau mỗi cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh ^.^
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười , một ánh mắt , một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó .

ImageGiáng Sinh tới gần rồi, chỉ còn 11 ngày nữa thôi.Chúc mọi người 1 mùa Giáng Sinh ấm ápImageĐọc được cái này, thấy đúng ghê
Beginning today I will no longer worry about yesterday. It is in the past and the past will never change. Only I can change by choosing to do so.

Beginning today I will no longer worry about tomorrow. Tomorrow will always be there, waiting for me to make the most of it. But I cannot make the most of tomorrow without first making the most of today.

Beginning today I will look in the mirror and I will see a person worthy of my respect and admiration. This capable person looking back at me is someone I enjoy spending time with and someone I would like to get to know better.

Beginning today I will cherish each moment of my life. I value the gift bestowed upon me in this world and I will unselfishly share this gift with others.
Beginning today I will take a moment to step off the beaten path and to revel in the mysteries I encounter. I will face challenges with courage and determination. I will overcome what barriers there may be which hinder my quest for growth and self- improvement.
Beginning today I will take life one day at a time, one step at a time. Discouragement will not be allowed to taint my positive self-image, my desire to succeed or my capacity to love.
Beginning today I walk with renewed faith in human kindness. Regardless of what has gone before. I believe there is hope for a brighter and better future.
Beginning today I will open my mind and my heart. I will welcome new experiences. I will meet new people. I will not expect perfection from myself nor anyone else: perfection does not exist in an imperfect world. But I will applaud the attempt to overcome human foibles.
Beginning today I am responsible for my own happiness and I will do things that make me happy... admire the beautiful wonders of nature, listen to my favorite music, pet a kitten or a puppy, soak in a bubble bath... Pleasure can be found in the most simple of gestures.
Beginning today I will learn something new; I will try something different; I will savor all the various flavors life has to offer. I will change what I can and the rest I will let go. I will strive to become the best me I can possibly be.
Beginning Today, And Everyday.