Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

Ngày 29 tháng 3 năm 2009

Ngày 29 tháng 3 năm 2009 magnify
Ba phát lương sớm cho tháng sau, mặc dù hôm nay mới là 29. Thế là vèoooo, hết 1 tháng nữa!
Chẳng làm gì ra hồn!
Chưa bao giờ mình thấy tháng 3 trôi qua chậm như thế này. Cả cái sự háo hức qua tháng mới cũng chẳng thấy! ( cái này hơi giống bé ma em nhỉ!)
Haizzz..... Mong mưa hoài mà sao chẳng thấy!
Bất cứ gì cũng có thể làm mình nổi cáu!
Bình tĩnh đi em!
Ủi 1 mớ đồ, mỏi lưng và nóng bức! Trời này mà ngồi gần cái bàn ủi, ủi gần chục bộ đồ. Chậc...
Em tắm 1 cái, em thoải mái ghê!
Cuộc sống cứ thế, chủ nhật nào cũng giống nhau. Chỉ riêng hôm nay lại được "ăn nhậu hoành tráng"
Tự nhiên em mún uống thử 1 lon 333 hay Ken gì đó, cho say, để ngủ thiệt thẳng giấc!
Em lại thèm đi biển!
Mà phải đi đông vui, có đủ ba mẹ, em trai em gái, cô Hương cô Mai, cô Lan, bé Khanh, bé An, Trúc, Phát!
Một ngày nào đó, sẽ cùng anh đi NT, nhất định thế!
Nhé!
Em mong!

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

A city's tale

Lời tác giả: "Dành tặng những người lạc lối
Như tôi..."




Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem tối. Ấn nút thang máy lên tầng 7, cô tranh thủ nhìn mình trong gương. Một ánh mắt hững hờ đáp lại, buồn rầu.

Ngày im ắng và mệt nhoài. Chỉ có tiếng chuông thang máy kêu kính coong, lạc lõng.

Căn hộ chung cư nằm lọt thỏm trong góc. Tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa, cô với tay bật công tắc đèn. Làn hơi ấm ôm choàng lấy người, như đã kiên nhẫn chờ đợi sự trở về của cô từ lâu. Cô thích ánh đèn vàng là vì vậy, lúc nào cũng ân cần, lặng lẽ và chung thủy.

Ngày mới dọn vào căn hộ, cô cho lắp đèn vàng ở tất cả các phòng, sơn lại tường màu cà phê sữa, treo rèm cửa sổ màu xanh lá, đặt một cái sofa to ngay phòng khách, trước TV. Ở hướng cửa kính nhìn xuống đường, cô dành chỗ cho chiếc dương cầm của mình . Cô trồng hồng tỉ muội và xương rồng trong những chậu bé, đặt trên bậc cửa sổ. Ngôi nhà trở nên hoàn hảo đến dư thừa, nhất là khi cô chỉ sống một mình.

Nếu một ngày nào đó, cô có dịp gặp lại anh, và anh có dịp ấn nút thang máy, nghe tiếng chuông kính coong báo đến tầng 7 về nhà cô, không biết anh có nhận ra nơi này, từ màu sắc cho đến trang trí, vốn không thể khác hơn ngôi-nhà-cho-cô-và-anh.





Chưa từng là một điều dễ dàng, sống một mình trong ngôi nhà vốn dành cho 2 người.

Cô hay ngủ quên trên sofa những tối xem TV muộn, giật mình lúc nửa đêm trước một cơn mưa rào bất chợt, co ro xoay mình tìm cái chăn rơi xuống đất không ai nhặt hộ. Hoặc những hôm cô đi công tác xa, mấy chậu hoa không ai tưới, héo hon bên khung trời, cô vừa đọc hợp đồng vừa nghĩ đến rèm cửa sổ quên kéo, chỉ sợ mưa tạt gió lùa.

Những tối cuối tuần, cô tự nấu cho mình một bữa cơm nóng sốt, nhấm nháp 1 chút Kalua pha loãng với cà phê. Hạnh phúc là một lời hứa, nhưng hiện tại khiến cô yên tĩnh, kể cả sự cô đơn cũng dễ chịu. Thông thường, sau đó, cô sẽ kéo ghế ngồi, hướng mắt nhìn xuống xe cộ chạy dưới đường cách mình 1 làn cửa kính, lấp lóa đèn màu, lướt tay lơ đãng trên phím đàn, cho từng giọt âm hòa vào tiếng thì thầm xa xăm của quá khứ.

Anh chưa từng đến thăm căn nhà dành cho 2 người.






Đôi mắt nâu sẫm của cô buồn.

Đã lâu lắm rồi, chưa từng có giọt nước mắt nào rơi ra từ đó. Ngay cả khóc cũng trở thành một đặc ân khó nắm bắt, thành ra nỗi buồn cứ đọng lại mãi trên thành mắt, lặng thầm.

Ngày cứ thế lượt sượt trượt qua kẽ tay.

Đồng nghiệp quan tâm:

_ Có vẻ khí hậu trong này không hợp với chị. Chị có định ở đây lâu dài?

Đối tác thắc mắc:

_ Điều gì thật sự quan trọng đối với cô?

Mẹ gọi điện:

_ Khi nào con sẽ về nhà?

Cô không thể bình thản nói là cô đang chờ đợi. Điều đó quá xa xỉ với một người ở độ tuổi cô. Ngay cả niềm tin cũng không phải là nguyên nhân, vì từ lâu lắm rồi cô không còn trông đợi vào điều gì đó đẹp đẽ và tình cờ nữa.

Cô chỉ đơn giản là chưa thể tha thứ cho chính mình.





Thành phố quen thuộc với những người như cô. Họ ở lại đây, nhưng chưa bao giờ là một phần của nơi này, mỗi thân phận ẩn chứa một bí mật sâu thẳm. Cô bắt gặp hình bóng của họ trên bộ suit màu ghi xám lịch lãm đã hơi xộc xệch vào cuối ngày, trên tiếng động cơ xe êm và đều một cách vô thức, trên mái tóc rủ và chiếc cằm nghiêng lờ mờ dưới ánh đèn cao áp, cả mùi nước hoa phụ nữ quí phái, cao ngạo. Có đôi lần, một nỗi khao khát khó giải thích điên cuồng thôi thúc cô giữ họ lại. Cô muốn hỏi họ:

_ Chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào?

Nhưng chẳng bao giờ cô làm điều đó, không phải vì cho đó là một điều rồ dại, mà vì cô cảm giác được tiếng vang của câu hỏi rơi tõm vào mênh mang, như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn, gây chạnh lòng cho tất cả những người được hỏi và không biết câu trả lời.







Cô nhớ đến anh như nhớ đến một phần đời tươi đẹp của cô để lại bên anh hơn là chính anh.

Cô tha thứ cho anh ngay từ khi anh bắt cô chấp nhận là anh có lỗi.

Có điều gì quan trọng nữa, trên cuộc đời này, khi một người từng gặp một người.

Chồng cô sẽ không phải là một người như anh. Sau này, căn nhà cô sống, người thứ hai bước vào sẽ không yếu đuối và mãnh liệt như anh. Cô chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó, nhưng tương lai, tương lai như một tia sáng nhạt rọi vào đôi mắt nâu của cô và dừng ở đó, không thể nào xuyên vào tận phía trong đôi mắt ấy.

Phải chăng những điều bên trong mới là những điều đáng nhớ.






Đêm qua, cô có một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, cô đứng trong phòng khách nhà mình, tựa vào lớp cửa kính trong suốt nhìn xuống đường, bỗng nhiên, lớp kính biến mất, cô rơi xuống ánh đèn và tiếng động cơ xe vang lên từ mặt đường phía dưới. Chiếc áo ngủ bằng lụa mềm xanh lơ của cô kêu phần phật trong gió.


Sáng, cô mở cửa sổ, trời trong và lặng.

Chơ vơ bên khung trời, chậu xương rồng đã nở hoa.

Khiết Lam

Stepping on the rainy street


Stepping on the rainy street magnify

Lời tác giả: " Đây không phải là một câu chuyện tình yêu.

Đây là câu chuyện về cách một người trẻ tuổi xoay trở với nỗi cô đơn của chính mình.

Nó được viết ra như một món quà tặng"

Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt trượt thẳng như đang xuyên qua một lớp kính trong suốt:

_ Cậu chưa từng học chơi bất kì một loại nhạc cụ gì trước đây?

Tôi bình thản lắc đầu.

_ Không biết bất kì một điều gì về nhạc lý cơ bản?

Lần này thì tôi hơi mỉm cười.

_ Không, tôi không biết.

Ánh mắt đột ngột dừng lại, xoáy sâu vào tôi, dò hỏi.

_ Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

_ Hai mươi hai.

_ Quá trẻ để dừng lại, nhưng quá muộn để bắt đầu. Cậu về đi.

Tôi đáp lại lời từ chối một cách nhẹ nhàng.

_ Tôi có điều mà một nghệ sĩ dương cầm cần phải có.

_ Cậu có điều gì?

_ Tình yêu.

Thoảng qua tôi một tiếng thở dài rất khẽ.

_ Lý do học đàn của cậu là gì, anh bạn trẻ?

Tôi hơi rùng mình, môi mấp máy một niềm dịu ngọt êm đềm.

_ Tịnh Ngọc.

Chúng tôi cùng im lặng. Vệt sáng mùa thu lướt dài qua căn phòng cũ kĩ thơm mùi nắng, ở đấy, nỗi buồn không bỏ quên một ai, dù họ có là chàng trai 22 tuổi, hay là người đàn ông đi qua 40 năm cuộc đời với ánh nhìn trượt thẳng hững hờ.

Từ đó, tôi học đàn với thầy Dương 1 tuần 2 buổi. Những ngày mưa, tôi đến với mái tóc lấp loáng nước, dựng xe vào góc tường gạch đỏ loang lổ rêu xanh, lặng lẽ đứng nghe tiếng dương cầm phía trong nhà thong thả nhỏ giọt. Khoảng ký ức êm đềm vụt thoáng qua như cơn mưa bóng mây.

Này giấc mơ ơi

Có qua ngang trời

Cho ta nhắn gửi

Điều gì xa xôi

Thỉnh thoảng, khi hình dáng gầy guộc và đơn độc của một người con gái bên cây đại dương cầm trở về trong mảnh ký ức ẩm ướt, tôi vô tình nhìn xuống tay mình. Đôi bàn tay trống không như một câu hỏi thảng thốt vẫn đợi chờ dư vọng của lời đáp trả.

_Phan, em sẽ dạy anh đàn Stepping on the rainy street.

_ Tại sao? Anh thích nghe em đàn hơn.

Khoảng trống im lặng kéo dài.

_ Anh không hiểu…

_ Em cũng không hiểu…

Những lý do chưa bao giờ là quan trọng. Một lần ngước mắt lên trời cao, chợt thấy một ngôi sao băng vụt qua, thế là đủ để người ta biết, chỉ còn mình tự thì thầm hát với chính mình.

Những ngày choàng tỉnh, miên man uống cạn làn hơi ấm cũ, ngơ ngác đứng bên vệ đường, tôi tìm lại hình bóng em bằng sự lạc lõng và xôn xao của gió.

Tịnh Ngọc. Ngay cả tên em tôi cũng chỉ dám gọi thầm, vậy thì tại sao có một người cứ chờ đợi mãi?

Và cuộc sống.

Có bao giờ chịu dừng lại dù chỉ một giây để tôi kịp trải lòng mình?

Bước chân trên con đường ướt mưa, người ta dễ trượt ngã.

Có hề gì.

Chỉ cần mưa…

Thầy Dương sống một mình, không người thân, không bạn bè, không tất cả, trừ âm nhạc. Những phím dương cầm chuốt ngà ngân vang dưới tay thầy một niềm rung cảm sâu xa, trìu mến. Tôi tự hỏi có phải âm nhạc khiến người ta không cần lời nói nữa, mà hầu hết mọi giao tiếp giữa tôi và thầy đều diễn ra qua 2 màu đen trắng của phím đàn. Chúng tôi chia sẻ với nhau, lặng lẽ và đơn độc.

Trừ lần đầu tiên gặp mặt, thầy Dương không hỏi thêm tôi bất kì một điều gì về Tịnh Ngọc cũng như lý do vì sao tôi học đàn. Chỉ thỉnh thoảng, nỗi nhớ của tôi vô tình ứa ra ngoài, và một mảnh chạm vào miền im lặng của thầy, khiến chúng tôi cảm thông với nhau hơn. Đó là khi bên khung cửa sổ nhòe mưa, tôi chơi bản “Stepping on the rainy street”, quên mất mình đang ngồi trong căn phòng nhỏ, đắm mình vào từng giọt âm rơi thánh thót qua kẽ tay. Tôi ngước lên, bắt gặp ánh nhìn trượt thẳng của thầy, lơ đãng.

_ Đã bao lâu rồi cậu xa cô ấy, Phan?

Đã bao lâu rồi tôi xa Tịnh Ngọc? Tổng cộng đã 2 năm 10 tháng 7 ngày trôi qua từ lần cuối cùng tôi gặp em. Nhưng tiếng đàn, làn hương và niềm dịu ngọt ân cần ấy, chưa một lần rời xa tôi, kể cả khi tôi ngủ quên trong giấc mơ của mình.

Đã bao lâu rồi, tình yêu của tôi?

_ Chưa bao giờ, thưa thầy.

Và mùa cũng qua

Và người cũng xa

Điều gì rất lạ

Dịu dàng đơm hoa

Ngày mùa đông, mặt trời lặn sớm. Một chú sẻ gầy thong thả mổ vài hạt nắng sót lại bên vệ đường. Lại thêm một mùa thu đi qua trong yên tĩnh. Tôi đến nhà thầy Dương với gương mặt xanh xao của 1 thằng con trai ấp ủ trong tay nỗi buồn năm 22 tuổi. Trời đổ mưa, hơi nước toả đầy không khí. Tôi tấp xe, dựa cả người vào tường, đột nhiên thấy vai mình run rẩy. Lớp vỏ ngoài tĩnh lặng bỗng tan vỡ như bọt nước, tôi biết mình đang mất dần khả năng xoay xở với nỗi cô đơn. Phía trong nhà, từng giọt âm thanh vẫn rơi đều, thong thả.

Tôi thì thầm theo lời nhạc.

Ngày hôm qua chưa đến

Sao anh còn đứng chờ

Điều gì như nỗi nhớ

Em gọi là lãng quên

Một giọng con gái mềm như hơi nước thoảng vào tôi.

_ Kính anh nhòe rồi, Phan.

Giữa cái ngõ nhỏ rêu phong, trong tiếng thở dài của phím đàn hoà vào tiếng mưa, người con gái tôi yêu đứng đó, nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt nâu sẫm dịu dàng.

Tôi chẳng kịp níu em lại bằng một nụ hôn.

Và một lần nữa, em đi qua tôi.

Không đủ can đảm để cộng thêm 90 ngày mùa đông vào 2 năm 10 tháng 7 ngày, tôi xin nghỉ học ở chỗ thầy Dương.

Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt trượt thẳng thay vì xuyên qua một lớp kính trong suốt lại lấp loá những phản chiếu.

_ Tôi chưa bao giờ có thể chơi nhạc một cách trọn vẹn, còn cậu thì khác. Cậu biết tại sao không, Phan?

_ Tại sao, thưa thầy?

_ Vì còn đó những khoảng trống giữa 10 ngón tay. Đừng để vuột mất 1 bàn tay khác có thể lấp đầy nó, như tôi đã từng.

_ Cậu định xa cô ấy bao lâu, Phan?

_ 2 năm 10 tháng 7 ngày.

Tôi im lặng, rồi nói tiếp, những lớp băng tan vỡ.

_ Và sẽ không hơn nữa, thưa thầy.

Khiết Lam

Khói và nắng

I

Không hiểu sao Lam vẫn hay bị khói ám ảnh. Mỗi lần cầm cái gì nong nóng lên uống, Lam hay ngây người nhìn làn khói tỏa ra từ miệng tách. Thẫn thờ.

Những lúc như thế, Nghiên hay nhìn Lam chăm chú. Chăm chú đến mức Lam không thể thẫn thờ mãi được.

_ Nghiên nhìn gì?
_ Nhìn khói.
_ Nhìn khói sao không nhìn vào tách mà nhìn Lam?
_ Khói trong mắt Lam đẹp hơn.

Phản ứng quen thuộc của Lam trước những câu nói kiểu ấy của Nghiên là cười. Cười vì không biết nói gì hơn. Cười. Vì Lam vốn hay cười.


II

Có lần, Nghiên tự nhiên nói với Lam:
_ Nghiên thích nhìn Lam khóc với Nghiên hơn là cười.
Lam trợn mắt:
_ Nghiên bị bệnh thích ngược đãi người khác, nhưng Lam không bị bệnh tự ngược đãi đâu.
_ Ờ.
_ Ờ là sao?
_ Ờ là ờ. Chứ sao?
Giờ thì đến lượt Nghiên đang cười. Dù Nghiên ít hay cười.

III

Một kịch bản có thể được diễn đi diễn lại với nhiều nhân vật đổi chỗ lẫn nhau. Lam xuất hiện trong cả 2 lần diễn. Điều làm Lam không vui là, Lam biết, ở mỗi lần, Lam lại đóng một vai trái ngược nhau.
Kha đi theo ảo ảnh. Lam đi theo Kha, vì Kha cũng là một ảo ảnh khác... của Lam.
Nghiên đi theo Lam, vì Lam là ảo ảnh... của Nghiên.
Biết đâu lại có một người nào khác xem Nghiên là ảo ảnh của mình.
Những vai diễn cứ lặp đi lặp lại, chồng chéo lên nhau. Nhưng kịch bản thì chưa bao giờ thay đổi.
Chưa bao giờ cả.


IV

Rồi cũng đến lúc có ai đó mệt nhoài và dừng lại bên vệ đường. Đầu ngoảnh lại, dù chân vẫn giữ nguyên tư thế và hướng cũ, người đó an tâm chờ đợi người đi sau mình bước đến.
_ Hãy nghỉ mệt ở đây một chút. - Người đó nói.
Và bên đường, có 2 người được ở bên nhau.
Rồi lại đi...
V

Có một khoảng thời gian Kha say sưa liên tục. Lam hỏi, Lam khuyên giải, giận dỗi, thậm chí là lớn tiếng, rồi lại gần như van xin thế nào, Kha cũng vẫn uống đến say mềm, chập choạng sáng mới ngất ngưởng về nhà, người nồng nặc mùi rượu, mùi bia, mùi nước hoa.
Lam thức chờ Kha, mòn mỏi và nhẫn nại. Chỉ khi nào biết chắc Kha đã về đến nhà chứ không nằm gục một nơi nào đó giữa đường, Lam mới có thể nhắm mắt tự dỗ mình vào cơn mê nặng nhọc. Trừ một đêm...

Đêm ấy gọi mãi không thấy Kha bắt máy, Lam lo đến mụ mẫm cả người. Toàn thân lúc nào cũng nóng bừng bừng như lửa đốt, như có kiến bò. Khoác vội cái áo, Lam chạy đến nhà Kha.
Chưa bắt kịp hơi thở của mình, Lam đứng ở góc đường. Ánh trăng lạnh lẽo soi vào gương mặt xanh lọc của Lam, lấp loáng những vệt sáng như vệt nước. Bên kia đường, Kha đang hôn một ai đó.
Lam đứng sững người. Thẫn thờ. Nét thẫn thờ giống như mỗi lần Lam nhìn những làn khói thi nhau tỏa lên từ tách cà phê buổi sớm.
Lam cứ đứng như thế đến sáng, khi bóng người kia xa dần cùng với tiếng động cơ xe.
Lam đẩy cửa vào nhà. Kha đang ngủ trên giường. Quần áo vứt lung tung. Đồ đạc trong nhà bừa bộn, ngổn ngang. Mùi rượu lẫn khói thuốc cứ váng vất.

Lam ngồi xuống bên mép giường, nhìn Kha. Nét mặt Kha khi ngủ hồn nhiên như trẻ thơ. Một giọt nước mắt Lam rơi trên mắt Kha, lăn dài xuống má. Kha hơi trở mình.
Lam cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt Kha.
Khi Lam đã khép cửa và đi... như chưa từng đến, Kha tỉnh dậy. Sờ tay lên mắt, một khoảnh khắc ngạc nhiên khó hiểu thoáng qua. "Chắc mình khóc trong mơ mà không nhớ." - Kha tự nói với mình.



VI

Cùng hôm ấy, khi Lam về đến nhà, Nghiên đã ở đó tự bao giờ.
Nghiên không hỏi Lam đã đi đâu, cũng như Lam không hỏi vì sao Nghiên đến.

_ Nghiên làm xong bữa sáng rồi. Còn nóng đó, Lam ăn đi. - Nghiên nói dịu dàng.

Lam ngồi xuống bàn, ăn chậm rãi, từ tốn. Gương mặt trắng xanh như một pho tượng tạc bằng ngọc bích. Nghiên đặt xuống trước Lam một tách trà sữa bốc khói.
Lam ngước lên, ánh mắt dừng lại một chút ở những vệt khói, rồi lướt qua, hờ hững.
Nghiên nhìn Lam, cười dịu dàng.
Mắt Lam hơi ướt. Khi thời tiết ấm áp, có một giọt mưa vừa ngưng đọng lại từ vô vàn những vệt khói.

_ Mưa trong mắt Lam đẹp hơn khói trong mắt Lam.

Đó là câu đầu tiên Nghiên nói khi họ dừng lại bên nhau.

_ Lam trông thấy nắng trong mắt Nghiên.

Đó là câu đầu tiên Lam nói khi họ dừng lại bên nhau.
VII

Hãy là cơn gió
Thoảng qua nỗi buồn
Khuất sau vạt cỏ
Một chiều mưa tuôn

Hãy là tia nắng
Rọi lên nụ cười
Vu vơ mây trắng
Bay về xa xôi

Hãy là ánh mắt
Nồng nàn hương thơm
Mùa thu trong vắt
Lấp đầy hoàng hôn

Hãy là duy nhất
Một mình em thôi
Giữa trời và đất
Lẽ nào đơn côi...
Khiết Lam

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009

Ngày 22 tháng 3 năm 2009


Tâm trạng lên xuống thất thường. Lo lắng!

Và hiện giờ đang sợ ở nhà 1 mình, suốt ngày rủ ba mẹ với thằng em ở nhà chơi....
hic hic...
hậu quả của việc xem film ma liên tục 4 ngày nay...

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

...


Cuộc sống này có quá nhiều áp lực hay là do tự mình tạo áp lực cho mình!?

Mình thấy có lỗi với anh khi mình phát hiện ra rằng mình vô tình tạo áp lực với anh như thế nào...
Và bây giờ... mình mệt mỏi và sợ hãi với chính áp lực đó...!
Anh àh, thương quá!
Muốn một cái ôm thiệt chặt!

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

[ vụn ]


Tôi tự nhận mình là 1 đứa yếu đuối, lãng mạn nhưng không nhu nhược.
Tôi tự nhận mình là 1 đứa sống khép kín nhưng không tự kỷ.
Tôi tự nhận mình là 1 đứa sợ người lạ nhưng không phải là ko thể kết bạn.
Tôi tự nhận mình là 1 đứa luôn thích được người khác quan tâm và lo lắng, nhưng tôi tự tin mình cũng thế đối với họ.
Tôi tự nhận là mình ghét ai lạnh lùng với mình, cứ thử lạnh lùng mãi với tôi đi, tôi cũng sẽ như thế đối với họ! Đừng nói với tôi rằng quan tâm tôi từ phía xa, tôi không thấy và cảm nhận được thì tôi cứ nghĩ là mình bị bỏ quên! Và tôi ghét như thế!
Tôi tự nhận mình không thích đi cafe hay dạo phố 1 mình nhưng tôi không lệ thuộc vào bất kì ai cả!
Tôi tự nhận mình thích đi làm kiếm tiền hơn bất cứ thứ gì khác lúc này nhưng tôi lại thích ở nhà nấu nướng và chăm lo việc nhà như 1 bà nội trợ thứ thiệt! Và tôi cảm thấy an toàn trong chính ngôi nhà này!
Tôi tự nhận là hiện tại muốn lấy chồng lắm rồi, nhưng tôi biết đâu là thực tế và đâu là những điều lãng mạn không tưởng!

Haizzz một ngày tháng 3 nóng bức và những mối quan tâm tôi muốn thực hiện cho được . Nhưng khó quá, tôi thừa nhận tôi nản và muốn bỏ cuộc!
Nhưng tất cả vì tương lai phía trước...!
Cố lên tôi ơi...!

Ngày 19 tháng 3 năm 2009


Uh, từ khi mình bảo mình ko ổn, có ai hỏi han mình nhỉ?!
Có mình em thôi đấy lạc!
Lạc lạc bé nhỏ..
Chẳng phải là mong chờ người khác quan tâm hỏi han mình đâu, chỉ là cái list đầy người thế kia...

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2009

Ngày 9 tháng 3 năm 2009

My Kyle
Kyle bé nhỏ, ba con chỉ thích tên Pupu thôi
Cô sẽ vẫn kêu con là Win đến khi con xuất viện về nhà.... mà cũng sắp rồi, con nhỉ!
Con đã biết cười nửa miệng rồi cơ đấy! :D
Chàng trai bé nhỏ!
Con cười hắc hắc, nghe dễ thương lắm, con biết không? :*

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

Ngày 4 tháng 3 năm 2009

Ngày 4 tháng 3 năm 2009 magnify
Mình lại đổi theme sang đen và xanh lá.
Mình biết là mình vẫn sẽ chỉ thấy an toàn khi để 2 màu này thôi...
SG không phải đang mùa mưa, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện những cơn mưa đó, nó làm dịu mát tất cả, cuốn phăng đi cái nắng chói chang, những buổi trưa oi ả...
Mình vẫn luôn thích nhìn cái cửa sổ này: ướt mưa và an lành...
Mình nhớ anh, cái cách anh ôm mình khi trời chuyển mưa, không khí lành lạnh. Khẽ vuốt tóc và mi lên trán...
Rất nhớ...
[SG những ngày mưa]

[Hôm qua chị Ty bảo Kyle đã khá hơn. Mừng quá!]