Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009

Lạc lạc


"Hôm nay sn chị có vui ko? Cầu chcú chị thật nhiều bình yên và an nhiên ở tuổi mới. Luôn hạnh phúc bên anh chị nhé! >:D<
PS: Em chưa bao giờ quên chị cả. Yêu thương chị"

Đêm qua, gần nửa đêm mình nhận được sms của Lạc lạc bé nhỏ. Mình vẫn thích gọi em í như thế.
Em của mình vừa mỏng manh vừa yếu đuối. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ mình như thế cả.
Chị cũng chẳng bao giờ quên em đâu Lạc ạh.
Nhưng mà em phải nói chuyện với 1 ai đó chứ, đừng như thế. Đừng im lặng mãi nhé.
Chị ở đây, và chờ em! [hug]
Cái ảnh này, em tặng chị, em nhớ ko? :) Chi mong em sẽ có bình yên như thế nhé!

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

28.8.2009


Happy Bday to me! ^^
Sinh nhật năm nay, ko mưa to và ướt át như năm ngoái! Nhưng rả rích từ sáng, đến chiều thì tạnh hẳn.
Sinh nhật này, tiễn bé Trúc về lại Đức, chị mong sẽ gặp lại em sớm nhé ^^
Tự nhiên là list nhạc lại là bài Phố mùa đông- Lê Hiếu, nghe nhẹ nhàng thế...
Uhm, sinh nhật này, khác năm ngoái quá...
Em gái gọi đt, và thì thầm bài Happy Bday, chị mém tí xíu nữa là khóc đấy, em biết ko huh? Thèm được ôm em biết chừng nào....
Có anh, có bạn bè, có gia đình cô Hg.
Nhưng ko có ba mẹ và em trai! :)
Hì!
PS: anh chúc ngủ ngon và bảo mình mơ về anh í, :") lâu lâu lắm ùi anh ko bảo thế! :")


Phố mùa đông
Sáng tác : Bảo Chấn
Trình bày: Lê Hiếu
Phố sương mù, phố chưa lên đèn
Núi quanh đồi như mùa trăng cũ
Từng dốc phố, quấn quanh núi đồi
Vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi
Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời
Phố bên đồi đứng chờ em tới
Hồ xanh thẵm trong mưa buồn rơi
Tiếng em cười nói quanh đời tôi

Mai tôi đã rời xa núi đồi
Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ

Lời tôi hát đồi núi chập chùng
Có đôi khi nhớ thiên đường xưa
Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằng vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường

Lối em về rẽ ngang phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ
Vì em đã mang theo ngày thơ
Ánh trăng về giữa đêm mộng mơ

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Thu


Mình vẫn rất nhớ khi Lys bảo " mùa thu của cậu đây Cỏ ạ!" khi tặng cho mình bức ảnh này!
Tháng 8 của mình. Mình biết nó chẳng phải của riêng gì mình. Nhưng ở đây, góc nhỏ của riêng mình, tháng 8 của riêng mình mà thôi.
Mùa thu thế này, nhẹ nhàng thế này, nhưng sắp qua đi mất rồi.
Mình muốn ghi lại mấy bài thơ của Olga. Năm ngoái, cũng vào tháng 8, mình đã yêu "Mùa lá rụng" biết chừng nào!
Mình thích nó. Mình vẫn yêu cái mong manh của mùa thu đến vô cùng.

Mùa hè rớt
- Olga Berggolts-

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ
Cái nóng êm ru, mầu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Khe khẽ như không, dịu dàng, phơ phất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc ít hơn khóe nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn

Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ... Trời ơi ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu... Rừng lặng... Bóng sao im...

Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt,
Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết
Yêu đương, giận hờn, tha thứ, chia tay...

Mùa lá rụng
- Olga Berggolts -
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,

Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

lăn tăn linh tinh!


Cơn đau quặn thắt. Đêm qua nó làm mình mất ngủ.
Những ngày này, Sg nhiều nắng và oi bức! Mình muốn quay lại NT quá, có ông bà, có biển, có Thùy... nhưng nơi đó thì ko ba mẹ, Khoa, anh và em gái!
Mình có cảm giác mình đang muốn trốn chạy. Bí bách!
Lâu lắm rồi mình chưa viết thư cho ai đó. Mình thử viết mail cho cô Lan, nhưng nó cứ báo lỗi, bảo là sai địa chỉ. Lạ kì, mình chat với cô đúng ID đó mà! :(
Phải chi bây giờ vẫn là tháng 6! :)
Nhớ em gái quá!
Ngày mai cô Hương lên nhà chơi, hì... mình khoái lắm.
Nhưng chỉ nghĩ tới việc tối nay đi học từ 6-9pm là lười kinh khủng!
:(
Ráng lên mình ơi!
Sao ko mưa??!

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Deadline


Tôi lại nghe Sunrise Hill.
Của Jiu gửi, cứ để nó chạy hết bài này đến bài khác.
Tôi nghe nó, nhưng vẫn cảm thấy mình sắp chết đuối tới nơi!
Một mớ hỗn độn!
PS: Em xin lỗi nhé anh, hôm nay ngày 12, mà tâm trạng em lại thế này! :( yêu anh!

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Là những khi



Là những khi
- Nguyễn Phong Việt -

Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát
nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt
đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám
sống như mong muốn sống thật lòng!

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không
sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá
mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ
hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã
có khác gì nhau…

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau
lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén
lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác
lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt
thì biết phải làm sao?

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào
rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết
rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách
rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng
để dần sẽ quen…

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay
sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến
mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn
vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc
không nỡ rời xa…

Chỉ là bão giông đó là thứ chúng ta phải trải qua
khóc một lần rồi thêm một lần nữa
mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế
không sớm thì muộn thôi…

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!

Nghiêng


Mình vẫn cảm thấy chao đảo. Dù là đã về đến nhà gần 1 ngày rồi...
Cứ thỉnh thoảng lại cảm thấy choáng váng...
Hôm nay thèm đi cafe, nhưng.. chỉ ở nhà thôi!
Mình vẫn nhớ lúc mình để tên là Nghiêng bên 360. Cảm giác đó đang trở lại!
Mình muốn trở lại NT, mình chưa muốn về lại SG cho dù là nhớ anh đến da diết!
Mình vẫn muốn chạy trốn khỏi một số thứ.
Nhưng mình biết mình vẫn phải đối mặt với nó. Thế nên, đã về!
Quay cuồng!

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Ngày 5-7-2009


Cho dù mình có cố gắng như thế nào đi nữa. Hình như ba vẫn ko hài lòng!
Mình thấy mệt mỏi quá. Mình buồn!
Tự nhiên nhớ mẹ quá! Dù là mẹ mới đi ra ngoài đây thôi....