Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

ĐI VỀ PHÍA MƯA

Chỉ vì hôm nay, ở nơi này, mưa lớn!
Chỉ vì hôm nay nước mắt chực chảy nhưng nó lại long lanh nơi khóe mắt
Chỉ vì hôm nay là ngày mưa
Thế nên, 1 câu chuyện về 1 cơn mưa nào đó sẽ dễ thương, nhỉ !! :)

ĐI VỀ PHÍA MƯA
~~~
Thụy Miên

1. Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là "đi chơi với nhau", vừa đúng vừa lại ko đúng. Đúng là vì đang ở nhà thì điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chứ "đi loanh quanh vài vòng ko em". Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai "cưa" em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng vì người ta chỉ dùng chữ "đi với nhau" khi hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì tới việc đi tìm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã có một người nào đó nhưng đã xưa lắm rồi. Còn em thì vừa mới chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất cứ một chuyện tương tự khác. Hơn nữa mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, cùng đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy... Và thực sự mình đã đi, rồi giữa đường thì trời đổ mưa. Lúc đó, anh quay sang em, cười : "em có biết ko, anh ko nhớ mình đã đọc ở đâu đấy, người ta bảo 2 người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy!". Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh "thô" không thể chịu được này mới được. "Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải ko?" Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi với nhau gặp mưa, nhưng có phải lần đầu tiên ko nhỉ? Chắc là ko rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa. Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì. "Anh chẳng thể nhìn thấy gì cả" - anh than phiền. "Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời mưa cũng hay lắm". Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập khắp không gian "...and the world you left behind. In my heart you were the only..." Anh còn nhớ ko, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đạp lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất. Lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế,đẹp và lãng mạn vô cùng.

2. Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao các nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Để dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em ko muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. "Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều về cái đã qua, có để làm gì đâu" - anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường về, các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất" tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Đông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc bộ, mỗi giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và ngày mai...". Và để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh châm chọc "thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần nào đi chơi cũng gặp mưa ko?". "Chắc là họ lấy nhau và sống với nhau đến đầu bạc răng long". "Anh nói như trong truyện cổ tích ấy" - em bĩu môi. Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ tích thì bao giờ đẹp và chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy ,trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh đang xoay vô_lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em ko nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư như thực, cảm giác có giơ tay ra cũng ko chạm vào được.-"Đừng buồn nữa em " - anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em ko muốn cái nhìn kiểu ấy chút nào, không một chút nào cả. "Anh cứ đi tiếp được ko?". "Được, nhưng vì sao?". "Vì ở phía ấy có mưa, em thích được nhìn mưa". Anh ko nói gì lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu... Anh chiều ý em, dù biết là em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.

3. "Nắng thế này mà chưa biết có khi tối lại mưa đấy" - đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. "Cái trời này thật oái ăm, ban ngày trời nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối lại mưa như chút nước, cũng lại chẳng đi đâu được. Nhỡ hết bao nhiêu việc". "Tao vẫn đi đấy chứ có ảnh hưởng gì đâu". "Thế thì mày phải đợi tao kiếm quá xế hộp nào đã nhé". Đấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. "Tao đùa đấy chẳng có ý gì hết, mà cũng chẳng ai có ý gì cả, vấn đề chính là ở mày kia. Mày ko dứt bỏ được những chuyện cũ nên cứ ngồi đó mà tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua thì cho qua luôn, cứ ngồi vấn vương với chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạm lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh xao động. Chẳng lẽ lại ước một cơn mưa đến để xoá nhoà tất cả?

4. Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy. "Tối nay chắc chẳng mưa rồi". "Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy?". "Vì anh nghĩ sẽ ko mưa, mà anh muốn được như những người bình thường khác cơ". "Nghĩa là sao cơ?". "Là được đón em và được đưa em về đến tận cửa ko phải ở ngoài ngõ như thế này". "Được sẽ có lúc", em hứa. Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng ko còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải có lẽ đã qua hết rồi. "Em có biết tại sao anh lại thích mưa ko?". "Vì lúc mưa anh ko bị ướt như những người khác lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa. Anh cười "em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải ko em?". Em lặng im có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em ko chịu nghĩ thế mà thôi...

Anh vẫn chờ em đi giữa dòng người và xe. Giữ một bầu ko khí ngột ngạt các loại mùi, mùi từ khói ống xả, mùi từ thức ăn hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy... em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười "anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước ko?". Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời. "Đấy thấy chưa?". "Mình đi về phía đó nhé?" anh hỏi em. "Anh ko sợ ướt à?". "Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà". Em nhè nhẹ gật đầu, và chếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có mưa.

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008


Hôm nay lại cùng anh lên quán cafe gần sân bay.
Lần này, quán ít đèn hơn trước, nhưng cũng vẫn những chị phục vụ đó, bàn ghế đó, và gió lồng lộng mát rượi... và quan trọng là có anh...chỉ có điều cafe hôm nay đắng nghét, đến nỗi anh cũng phải chê á , hìhì....
Ngày mai là thứ 6, mốt anh lại về quê.
Những ngày như thế này, khi biết sắp phải cách xa như thế, luôn cảm thấy nhớ nhung vô hạn, luôn muốn viện những lý do trẻ con để gặp anh nhiều hơn chút nữa, dẫu biết rằng, vài ngày sau đó anh lại gần bên :)
Rất thích bức ảnh ở trên. Bàn tay ấy sao giống của anh thế nhỉ, gầy guộc và nhiều gân.
Đôi lần cứ hỏi anh rằng: " Sao tay anh nhiều gân thế ?"
Anh cười hiền và bảo:" Tại anh gầy mà"
Nhưng dù thế, vẫn đủ để nắm chặt tay em, vẫn khiến em vững tâm và ấm áp.
Là anh đấy, anh yêu :)

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2008

Định Mệnh Ở Lamode

-Tại sao lại kéo anh ra đây?

- Vì em không muốn anh mất mặt trước bạn bè

Khương nhìn Minh một cách lạ lẫm. Minh không hề lớn tiếng nhưng từng chữ nhả ra một cách sắc lạnh. Sao lại xui xẻo gặp Minh ở đây chứ? Lại còn bị Minh lôi xềnh xệch khỏi bàn trước ánh mắt ngạc nhiên của Vân cùng đám chiền hữu. Khương ngước nhìn Minh một cách căng thẳng rồi cuống né tránh ánh mắt Minh đang xoáy thẳng vào mình. Đang suy tính đương rút cho êm thì Minh lên tiếng , giọng vẫn rất nhẹ nhàng:

- Em chưa bao giờ hỏi anh tại sao trong bất cứ điều gì , phải không? Dù anh nói nhớ em và to tiếng với em ngay lúc đó , em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù anh hẹn em nhưng anh quên béng mất, em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù đêm trước anh gọi điện bảo rằng anh thương em nhưng qua sáng hôm sau , anh không nghe điện thoại của em , em vẫn không hỏi anh tại sao.

Khương sững sờ. Thậm chí Khương còn chưa bao giờ thắc mắc việc Minh luôn không đòi hỏi một sự giải thích rõ ràng như những cô gái bình thướng khác.

- Em chưa bao giờ hỏi anh lý do không có nghĩa là em không cảm thấy mình xúc động vì những điều đó. Em không hỏi vì chúng ta chưa là gì của nhau cả. Mối người đều có lý do riêng của mình và em tôn trọng sự riêng tư đó của anh. Dù em biết anh làm thế chỉ vì em không có lô nào trong mắt anh hết. Nhưng không phải vì chúng ta không là gì của nhau mà chúng ta có thể đối xử với nhau theo cách tệ hại nhất đúng không? Em đã luôn tôn trọng anh hết mức có thể. Nhưng em không phải là một người cao thượng và lòng kiên nhẫn của em chỉ có mức giới hạn. Nên nếu từ bây giờ , em có gây cho anh bất cứ tổn thương nào thì không phải lỗi do em mà là do anh.

Một chị phục vụ bưng khay nước đi lướt ngang chỗ Minh. Minh ngưng nói , gọi giật lại :

- Chị này , ly trên khay của chị là nước gí thế?

Thoáng chút ngạc nhiên nhưng chị phục vụ vẫn nhã nhặn :

- Chỉ là nước lọc thôi, chị ạ !

Ngay lúc Khương còn chưa kịp hiểu ra Minh định làm gì thì cả ly nước đã được Minh hất gọn vào mắt Khương. Choáng váng mặt mày chưa kịp nổi giận thì Minh đã tiếp :

- Đừng nổi nóng với em vì tâm trạng em hiện giờ chắng khá hơn anh là mấy.

Minh vừa khóc vừa rút khăn giấy trong túi xách :

- Em chỉ còn một chiếc thôi , chúng ta chia nhau nhé !

" Roạt !" , dúi nửa mảnh khăn giấy vào tay Khương , giọng Minh lạc hẳn :

- Em sẽ không khóc vì anh thêm một lần nào nữa. Em cũng không mong gặp lai anh. Chúc anh mọi điều tốt đep nhất !

Minh quay đi như chạy. Mọi việc diễn ra quá nhanh , quá bất ngờ. Khương như kẻ mộng du. Đến lúc Khương sực tỉnh và cuống cuồng chạy ra cửa , bóng Minh đã mất hút.


****


Ngày ... tháng... năm....

Chào Anh !

Có lẽ chưa bao giờ mình đối diện với nhau khó khăn đến vậy , phải không? Anh yên tâm. Mọi việc với em vẫn bình thường. Em không đổi số sim , chỉ là em tắt điện thoại , bỏ vào hộc tủ. Những ngày này nhìn thấy điện thoại , em sợ sẽ vứt nó ra đường mất. Em không gặp anh không phải em giận hay tránh né gì cả. Chỉ là nếu gặp nhau không biết nòi gì thì không gặp sẽ tốt hơn.

Em không chối bỏ rằng em vẫn còn nghĩ đến anh nhưng để bắt đầu lại mọi thứ thì thật không đơn giản. Anh đừng hỏi em làm sao để em có thể tha thứ cho anh. Giá mà em biết được điều đó !

Anh có tin định mệnh không Khương? nếu không biết phải bắt đầu thế nào , chúng ta hãy để nó thật tự nhiên. Nếu một ngày nào đó , mình tình cờ gặp lại nhau , em sẽ không buông tha anh đâu. Em sẽ bám anh đến suốt đời. Còn bây giờ cứ thế nhé....

Minh đọc đi đọc lại lá mail hàng chục lần trước khi nhấn nút send. Cái click chuột như dấu chấm bút bi tròn xoe người ta đặt xuống khi cần kết thúc một điều gì. Khẽ xoay người lấp hộp Pop Tip. Minh thong thả cho cả nhúm kẹo vào miệng. Vị the ngọt thanh thanh nhanh chóng chuyển thành cay xè lưỡi. Cũng như Khương vậy. Vẻ lành lạnh , bất cần khiến Minh say nắng ngay những lần đầu chạm trán nhưng khi Khương yêu Minh bằng một tình yêu cũng bất cần không kém Minh nghiệm ra hết thảy đàn ông mang bộ mặt lạnh lùng trên đời đều không đáng nhận cho dù chỉ một cái liếc mắt. Nhưng Minh vẫn yêu Khương. Một tình yêu nghịch lý và mải miết chảy với những nghịch lý đó , bỏ lại Minh bên đưởng , mệt mỏi và bất lực. Thốt nhiên , Minh bật cười khan khi mường tượng thái độ của Khương lúc mở mail. Để xem , sẽ là một cái bùng táy " tách " một cái nhếch mép khinh khỉnh và một câu hỏi trống không : " Định mệnh là cái quái gỉ chứ? " Những gì tiếp theo sẽ còn đáng để gạt bỏ hơn , ắt hẳn Khương sẽ bấm ngay số của một cô nàng nào đó. Uể oải với tay tắt màn hình vi tính. Minh ngã lăn người xuống nệm , vùi đầu vào gối. Những viên Pop Tip tan dần vào đầu lưỡi , đắng chát.

****


Chiều thứ bảy. Mưa. Lamode đông nghẹt người. Ướt lướt thướt như chuột lột. Minh vất vả chen vào chiếc bàn trống duy nhất sát cửa sổ. Môi va lập cập trong tiếng máy lạnh vù vù. Gọi một ly sinh tố kem , Minh ngả người nhấm nháp từng muỗng. Lạnh buốt cả răng. Minh nhướn mắt nhìn quanh. Từng cặp , từng cặp , ngồi chụm đầu. Thèm có Khương quay quắt ! Khương không liên lạc với Minh kể từ lá mail ấy. Minh không bất ngờ nhưng xót xa. Để rồi chiều thứ bảy mỗi tuần , Minh lại phóng xe lên Lamode đều đặn như một người nghiện thuốc. Để làm gì? Chẳng làm gì hết ! Không phải bất cứ việc gì cũng cần một lý do. Đôi khi , người ta hành động mốt cách vô ý thức chỉ vì một thói quen không đáng có

- Chào em ! Anh có thể ngồi đây không?

Minh lơ đễnh ngước lên rồi giất phắt mình như vừa bị sét đánh. Là Khương. Phải cố gắng lắm Minh mới không đưa tay dụi mắt như một con bé ngơ ngẩn. Là Khương thật. Dáng vẻ rắn rỏi và làn da sạm đen hơn nhưng vẻ bất cần thì không lẫn đi đâu khác. Phớt lờ đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên Minh đang cố giấu nhưng không thể , Khương điềm tĩnh kéo ghế ngồi cạnh Minh , gọi một ly cà phê và lặng lẽ rít thuốc

- Anh đã mất thời gian rất lâu mới nghĩ ra được em có thể sẽ đến Lamode - Khương lên tiếng

- Anh có thể xem như chúng mình tình cớ gặp nhau thì chẳng phải giải thích gì cả - Minh bướng bỉnh nói cứng , mặc kệ trái tim nhỏ bé cứ như muốn nhảy ra ngoài.

- Và em sẽ tin sao - Khương nháy mắt.

Minh im lặng thay cho câu trả lời. Khương cũng im lặng , đôi mắt nhìn quanh rồi đột ngột quay sang Minh , buông một câu hỏi lấp lửng :

- Lời tỏ tình lãng mạng nhất là khi nào?

Minh tỏ vẻ nghĩ ngợi , chừng như đang thắc mắc sao tự dưng Khương lại hỏi câu ấy. Nhấp môi một chút sinh tố. Minh lấy lại giọng nhẹ nhàng như cố hữu :

- Là khi người con trai nói yêu người con gái ở nơi lần đầu họ gặp nhau

- Ngốc nghe^ch' quá ! - Khương bật cười

- Ngốc sao anh còn đến đây? - Minh hơi phật ý

- Không - Khương vội giải thích - ý anh là anh quá nhốc khi mất đến 3 năm chỉ cho một câu nói của em.

Minh nhìn Khương liếm môi tinh nghịch :

- Không phải ngốc ! Chỉ tại anh không yêu em bằng Stacraft !

Khương đau khổ ôm đầu :

- Em cũng ngộ thật đấy ! Sao lại lựa ngay lúc anh đang "sống chết " mà phán câu ấy?

Chả tại sao cả ! Tại thích thế ! Còn anh? Từ nhà Anh đến LaMode đi mất ba năm à? Minh lườm Khương 1 cách sắc lẻm

- Đi thì không nhưng nhớ ra để đi thì mất 30 năm còn được - Khương cười mỉm

- Anh bị bệnh " Cá Dory " chắc - Minh vẫn không buông tha

- Đừng mỉa mai anh ! Khương thở dài rồi ngước nhìn Minh một cách khiêu khích , trên môi vẫn mim mỉm một nụ cười tinh quái - Em có biết khi đọc mail của em , anh trông thế nào không? - Khương sửa tư thế - Anh đã búng tay như thế này này, nhếch mép như thế này này trông dễ ghét lắm ! Anh cứ tự hỏi sao em lại dở hơi thế , định mệnh là cái quái gì chứ ! VÀ ngay sau đó , anh bật phone gọi cho... cho ai thì giờ anh cũng chẳng nhớ. Sau đó thì cũng còn rất nhiều người.

Khương dừng lại một chốc như để tìm kiếm chút ghen tuông nơi Minh nhưng Minh vẫn tỉnh queo , nhón một viên đá bé xíu cho vào miệng rồi ngước nhìn Khương bằng ánh mắt vô tư nhất.

- Anh biết em không thích nghe những chuyện này - Khương tiếp túc với một vẻ mặt tội lỗi , pha chút thất vọng - Có thể em cho rằng anh bao chữa nhưng thật sự lý do duy nhất để họ xuất hiện bên cạnh anh là để cho anh biết anh yêu em nhiều hơn anh vẫn nghĩ. Anh biết anh phải đi tìm em chứ không thể ngồi chờ định mệnh được. Anh đã đi rất nhiều nơi nhưng còn Lamode , em phải thông cảm cho anh. Từ lúc quen nhau đến lúc em bỏ anh đi , mình đến Lamode có mỗi một lần. Làm sao anh nhớ ngay ra được? Mất ba năm là vì thế đấy !

Minh vẫn điềm nhiên khua muỗng vào thành cốc, hếch mũi lém lỉnh :

- Vậy em có nên gặp các cô ấy để cảm ơn không nhỉ?

- Nếu em đủ can đảm? - Khương bật cười sảng khoái , bẹo má Minh âu yếm - Tình yêu không có chỗ cho hai từ " công sức " , anh kề em nghe không phải để em tội nghiệp cho anh - Anh muốn em hiểu rằng chúng ta cò thể tạo ra định mệnh...

- Còn một điều bé tẹo này nữa ! - Khương lúng túng gãi đầu - Em còn nhớ lần đầu chúng ta quen nhau do dụng đầu trước cửa toilet ở chỗ này không? Khi nãy , anh đã đứng chờ em trước cửa toilet mất nửa tiếng mới sực nhớ ra làm gì có cô gái nào thiếu lãng mạn hết sức đừng trước toilet chờ người yêu nhỉ ! Anh vội chạy đi tìm em ngay , may ra còn kịp !

Minh cúi đầu tủm tỉm cười , chút tự ái trẻ con khiến Minh không muốn Khương biết mình đang hạnh phúc đến thế nào. Nhưng Khương nhìn thấy hết. Khi yêu , người ta không nhìn bằng mắt mà nhìn bằng trái tim. Khẽ mỉm cười , Khương dụi tắt thưốc , nâng mặt Minh lên , áp tay vào đôi má đang ửng hồng

- Em đã nói nếu mình gặp lại , em sẽ ở bên anh mãi mãi , phải không? Dù bây giờ em đổi ý , anh cũng sẽ không buông tha em. Anh sẽ bám theo em đến suốt đời .... - Em có biết định mệnh là gì không Minh? Định mệnh là cho người yêu mình một cơ hội.


TPHCM 29.9.04
Vy Vy

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2008

Ngày 21 tháng 4 năm 2008

Ngày 21 tháng 4 năm 2008 magnify
Vừa sơn móng tay màu hồng thật nhạt, và một lớp sơn bóng lên nữa, nhìn yêu yêu í. Mặc kệ là móng tay cụt ngủn, ko thích để móng dài
Tự dưng thích thế, thích nhìn những ngón tay nhỏ bong bóng dù chỉ vài ngày.
Lỗi hẹn với các bạn, định bụng đi sẽ về ngay, nhưng lại không thể. Lần đầu tiên để quên dt ở nhà, ko hề mảy may nhớ đến. Xin lỗi nhé, các bạn của tôi.
Dạo gần đây thức khuya dù ko làm gì cả, cơn buồn ngủ đến muộn. Nằm lên nệm, trăn trở, ngồi dậy bật Tv lên xem, hay mình tiếc nuối gì nhỉ ?!
Ba mẹ đã có kế hoạch cho hè này : đợi em gái trở về, cả nhà sẽ cùng nhau ra Nội, có cả gia đình cô Hương và cô Mai. Nói với cô Hương rủ bé Trúc ở Đức về nữa nhé mà ko bết là có được ko. Vừa nghe kế hoạch thế đã phấn khích lắm rồi. Chẳng là mấy năm nay, có khi nào đi nghỉ cùng ba mẹ đâu, toàn 2 chị em tự đi 1 mình. Bùn lắm...
Nhớ anh, nỗi nhớ anh cứ thường trực thế ! Hè lại phải xa anh 1 tuần... nhưng đến khi gặp lai, 1 đứa cứ như trẻ con anh nhỉ, cứ như hồi mới quen nhau á...
Hè này nhiều dự định, chẳng biết có làm được hết ko nữa...

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008

Nếu bỗng ta chán nhau

Nếu bỗng ta chán nhau magnify
“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.


***

Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”

Tháng Tư về


Tháng Tư về
Sáng tháng 4, đầy nắng :)
Một sáng tháng 4 : anh và em
1 cafe đá, 1 cafe sữa đã
bãi cỏ xanh mượt mà
tán cây lớn xum xuê
Tớ còn thấy 1 con chim sáo nhảy lóc chóc nữa nhé
14.4.2008

Nếu bỗng ta chán nhau

Nếu bỗng ta chán nhau magnify
“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.


***

Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Bí mật của tình yêu


Bí mật của tình yêu magnify
Cho ngày 12

*************
Bí mật của tình yêu
Có rất nhiều điều em đã biết rồi.
Như là.

.Những người còn yêu nhau thì sẽ trở về với nhau, và tình yêu thì còn mãi riêng dành.
.Anh là như thế, em là như thế, bản chất con người thì không gì thay đổi.
.Đôi khi yêu thôi là chưa đủ, và không yêu thì chắc chắn là không đủ.
.Trong tình yêu, chỉ có kẻ dẫn đường mới là người thật sự cảm thấy mệt mỏi nhất.
.Người ta trở lại với nhau sau khi chia tay chỉ vì 3 lý do: vì mùa mưa ta thấy lạnh lùng, vì đêm che giấu muôn trùng, hoặc là vì lòng ta nhung nhớ khôn cùng.
.Có rất nhiều lúc chúng ta thấy tình yêu là gánh nặng...

Nhưng còn vài bí mật của cuộc sống anh sẽ nói cho em biết.
Như là.

>Những người còn yêu nhau đôi lúc không trở lại với nhau, bởi vì nếu đã yêu nhau, họ không bao giờ để mất nhau thực sự.
>Đâu là bản chất, không ai biết.
>Rất nhiều lúc, chúng ta cần tập với cuộc sống không đủ, vì không có gì đủ, kể cả tình yêu.
>Người đi theo mệt mỏi nhì.
>Người ta còn trở lại với nhau vì các thiên thần không bao giờ bay một mình.
>...nhưng tình yêu vẫn là quà tặng.

Còn hàng ngàn bí mật khác em không biết về tình yêu, như là có những củ khoai tây hình trái tim mà Ellen đã cho anh xem, như là khi người ta yêu nhau thì họ cho rằng người kia là một nửa của mình, và ngày đầu tiên chia tay thì người kia trở thành tất cả, ngày thứ hai trở lại là một nửa, ngày thứ ba còn một phần tư và giảm dần theo cấp số nhân cho đến khi còn là~00, nhưng theo định luật của toán học thì dẫu có chia đến vô cùng, vẫn không bao giờ hết, những người cũ không bao giờ là không gì cả, rồi như là những đám cưới thường là một sự mở đầu của tình yêu thứ mà nhiều người cho là kết thúc, và người bạn anh sau khi cưới thì thốt lên rằng " vẫn gọi vợ là vợ thôi", mà...

Biết buồn như đã, biết khổ đau như đã

Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, như trút xuống đời (Cầu vồng đêm mưa)

Vào những ngày nắng anh viết về những đêm mưa.
Minh Nhật

Ngày 12 tháng 4 năm 2008

Ngày thứ 669, 22 tháng

~~~~~~~~~~

Star River

Em bảo tôi viết một câu chuyện về chúng ta.

Câu chuyện về chúng ta, tức là câu chuyện về tôi, về em…

Về tôi và em.

Hẳn là vậy.


Mà này, câu chuyện về chúng ta là chuyện gì?

Có phải là câu chuyện tình yêu không?

Có phải là câu chuyện cổ tích lúc nào kết cuộc cũng là hạnh phúc?

Có phải là câu chuyện về những con người muộn phiền và lẻ loi tình cờ băng qua đời nhau?

Có phải là câu chuyện về một điều gì đó, đau đớn nhưng đẹp đẽ, ngắn ngủi nhưng sâu thẳm, khờ dại nhưng chân thành, yếu đuối nhưng can đảm…?

Có phải…

Có phải ta yêu nhau?

Dù cho có là câu chuyện gì, thì nó cũng đã bắt đầu, như mọi điều giản dị trên đời, có tên và không tên.

Điều giản dị của chúng tôi thì có tên, em bảo sẽ gọi nó là Star River.

Ừ nhỉ, câu chuyện về những vì sao…

Đã bắt đầu như thế.

Image

Bức tranh đầu tiên là một sự chia cách.

Tôi, kẻ lữ hành đơn độc, lơ đãng xuôi dòng trôi theo giấc mơ của mình.

Em, thầm lặng đứng bên bờ, chờ đợi một điều không có thật.

Chúng tôi lướt qua nhau.

Trong một khoảnh khắc vụt sáng, có điều gì đó ngân vang…

Hình như là tình yêu.

Đến lúc chúng tôi kịp nhận ra thứ ánh sáng dịu hiền ấy, thì, như em nói, “Ta băng qua nhau rồi”.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là mặc kệ cho những êm đềm xao động, những bồn chồn khao khát, những tha thiết ngóng trông…, tôi vẫn phải chấp nhận rằng điều đúng đắn nhất tôi có thể làm là ngồi yên trên chiếc thuyền của mình, nhìn bóng dáng nhỏ bé của em tan dần… tan dần…

Có một lần, lấy hết can đảm, mặc kệ những điều đúng đắn nhất, tôi nói với em:

_ Cùng lên thuyền nhé.

Em khẽ khàng lắc đầu:

_ Thuyền bé quá, sẽ không đủ chỗ cho cả 2.

Tôi im lặng.

Còn phản ứng nào khác cho một lời từ chối.

Ở một nơi nào đó, biết đâu tôi sẽ tìm được một người nào đó đồng ý lên thuyền cùng mình.

Biết đâu…

Nhưng còn bóng dáng gầy guộc bé bỏng đứng lẻ loi trên bờ thì sao?

Vào một lúc nào đó, biết đâu con thuyền em hằng chờ đợi sẽ đến nơi, để em chẳng bao giờ ngại ngùng về việc thuyền có đủ chỗ hay không, để em có thể dang tay, nhắm mắt và mỉm cười, đặt chân xuống thuyền, không e dè, không nghi ngại.

Biết đâu…

Nhưng còn hiện giờ thì sao?

Khi em vẫn đứng đó, nhẫn nại và buồn rầu, kiên cường và yếu đuối.

Tạm thời, khi con thuyền em chờ đợi chưa cập bến, cho phép tôi đứng chờ cùng em nhé.

Image

Tôi lên bờ, cho chiếc thuyền trống không của mình tự xuôi dòng về một nơi nào đó…

Vì con thuyền của tôi bé quá.

Vì dòng sông vẫn cứ trôi, hững hờ.

Vì em vẫn còn đứng chờ.

Vì…

Vì tôi yêu em.

Mặt trời màu cam trong bức tranh làm tôi nhớ đến những ngày hè chúng tôi ở cạnh nhau.

Trời mùa hè dịu dàng nhất là tầm 5-6h chiều, chúng tôi đi chân trần trên phố, mặt đường nham nhám cọ vào chân dễ chịu, hít hà làn hương mùa hè nồng nàn, ấm áp.

Tôi yêu em những lúc tự do và lơ đãng như thế, với cái quần ngắn, dép thấp, áo ngắn tay màu trắng, trông em y như một cô bé học sinh cấp 2 nào đó vừa được tan trường hớn hở về nhà.

Đôi lúc, chúng tôi sẽ tạt vào một quán bên đường nào đó, mua chung một cây kem, rồi vừa đi vừa mút kem, thích thú nhìn gió thổi kem chảy ra thành từng vệt màu ngọt và lạnh đọng trên tay.

À này, em đã biết chưa…

Tôi yêu em, khi em nhất định không cho tôi ăn kem khi tôi ốm, hoặc lo lắng rối rít khi thấy tôi ăn nhiều kem quá khi đau họng. Tôi yêu em, khi em mua kem cho tôi như những phần thưởng be bé mỗi khi tôi làm được 1 điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là vì em biết tôi sẽ rất vui nếu được ăn kem. Tôi yêu em, khi em bắt tôi chờ 40 phút đến giận điên lên rồi lại dỗ dành tôi bằng ly kem em mua từ nhà mà khi mang đến nơi, nó đã chảy ra thành nước.

Tôi yêu em.

Bây giờ thì em biết rồi nhé, không phải chỉ vì em mua kẹo cho tôi ăn trong lần hẹn đầu tiên của chúng ta đâu.

Và nếu có bỏ mặc mọi thứ để lên bờ, để đến nơi em đang đứng, để được ở cạnh em, chờ đợi cùng em, lo lắng cho em, yêu thương em, mua quà dỗ dành em những lúc em buồn, cười cùng em những lúc em vui, nghe em huyên thuyên kể chuyện những lúc đi cùng, để làm rất rất nhiều thứ khác nữa… thì điều đầu tiên tôi làm khi lên bờ, sẽ là mua một cây kem, tặng em, người con gái tôi yêu.

Image

Chắc bạn đang tự hỏi, con thuyền, dòng sông, mùa hè, mặt trời màu cam, và cả kem nữa… thì liên quan gì đến Star River.

Tôi đã cố gắng sắp xếp mọi thứ theo trật tự logic hợp lý, nhưng Star River, cuối cùng, vẫn mang bóng dáng của một câu chuyện tình yêu, nghĩa là nó chẳng có trật tự hay logic gì cả.

À thì này, dòng sông đã lấp lánh đầy sao.

Đó là khi tôi nắm tay em.

Những lúc mới gặp nhau, thỉnh thoảng khi qua đường, em hay níu tay tôi vì sợ tôi va phải dòng xe cộ ào ạt. Tôi thích cảm giác ấy, lạ lẫm và vững chãi.

Sau này, thỉnh thoảng, khi đi cạnh em, chỉ đơn giản muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy để ủ ấm trong tay mình, tôi vẫn rụt rè không dám.

Tôi nắm tay em. Không phải là sự xao xuyến của xúc giác, không phải là những rung động thầm kín. Chỉ đơn giản là sự ấm áp dịu dàng len lỏi vào từng ngóc ngách thẳm sâu của trái tim khi biết rằng mình đang có nhau.

Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên 5 ngón tay em dịu dàng đan vào tay tôi là ngày tháng nào. Đó dường như là một buổi tối lạnh lẽo, chợt nảy ra ý định muốn vào trường buổi tối xem khung cảnh náo nhiệt đông đúc thường ngày khi vắng vẻ trở nên như thế nào, tôi cùng em men theo con đường nhỏ vắt qua khuôn viên trường.

Cảm nhận được em gần… rất gần bên, tôi nói vội, sợ hơi thở của mình tan theo gió:

_ Nắm tay em được không?

Và thế đấy, chúng tôi nắm tay nhau.

Và thế đấy, dòng sông lấp lánh đầy sao.

Image

Tôi ngỡ nụ hôn đầu tiên em dành cho tôi là một nụ hôn từ biệt.

Khi chuyến xe lửa mang em đi xa rồi, tôi vẫn còn ngỡ ngàng trên sân ga, không biết nên vui hay buồn.

Sau này, chúng tôi vẫn hay tạm biệt nhau ở trạm xe bằng những nụ hôn, nhưng cảm giác về cái hôn từ biệt đầu tiên vẫn luôn in dấu trong tôi, ngỡ ngàng và ngắn ngủi, ngọt ngào và buồn bã. Như vệt sáng lướt qua của một ngôi sao băng, nụ hôn đầu tiên chạm nhẹ vào tôi, khẽ khàng ngân vang với dư vị đằm thắm.

Tôi vẫn ngỡ nụ hôn đầu tiên tôi dành cho em là một nụ hôn từ biệt.

Dưới tàn cây xanh mượt mà loà xòa lá, tôi hôn em.

Trong một ngày lạnh giá, tôi hôn em.

Mặc kệ những dằn vặt và hàng trăm ý nghĩ quay cuồng, tôi hôn em.

Nghĩ rằng đây là nụ hôn đầu tiên cũng như cuối cùng, tôi hôn em.

Biết rằng lẽ ra không nên liều lĩnh như con chim sơn ca lao mình vào bụi hoa hồng, tôi hôn em.

Tôi và em cùng vẽ một bức tranh mơ màng và tươi sáng.

Bức tranh của chúng tôi là những mảnh ghép, những vệt màu, những đường nét… tình cờ đẹp đẽ và trọn vẹn hơn khi ở cạnh nhau.

Nụ hôn…

Star River.

Xanh lá, xanh dương, đỏ, vàng, cam, tím, trắng, nâu, xám…

Nụ cười hóm hỉnh của mặt trăng trên cao.

Đôi bờ…

Image

Tại sao lại là Star River ở trên trời?

Tại sao lại là Boulevard of Twinkling Stars?

Tại sao lại là những khung kính cửa sổ lấp lánh có bóng chú wombat béo ú?

Tại sao lại là xe đạp và kẹo mút?

Tại sao lại là Coke và Tictac?

Tại sao lại là một tối đầy sao ta dang tay nằm cạnh nhau giữa đường, vừa thích vừa sợ?

Tại sao lại là Northern Star và Southern Cross?

Tại sao lại là em, là tôi?

Tại sao lại là lặng thầm chấp nhận một nỗi đau dịu dàng?

Tại sao sẽ nhớ em.

Sẽ rất nhớ em…

Vì tôi yêu em, biết không?

Khiết Lam

=========
Hôm nay cũng là ngày họp lớp 12 cũ
2 năm rồi ko đi
Nhớ lắm, nhưng ko muốn đi!
Chúc cho thành viên 12A4 luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc!

Ngày 12 tháng 4 năm 2008

Ngày 669, 22 tháng :)

Star River

Em bảo tôi viết một câu chuyện về chúng ta.

Câu chuyện về chúng ta, tức là câu chuyện về tôi, về em…

Về tôi và em.

Hẳn là vậy.


Mà này, câu chuyện về chúng ta là chuyện gì?

Có phải là câu chuyện tình yêu không?

Có phải là câu chuyện cổ tích lúc nào kết cuộc cũng là hạnh phúc?

Có phải là câu chuyện về những con người muộn phiền và lẻ loi tình cờ băng qua đời nhau?

Có phải là câu chuyện về một điều gì đó, đau đớn nhưng đẹp đẽ, ngắn ngủi nhưng sâu thẳm, khờ dại nhưng chân thành, yếu đuối nhưng can đảm…?

Có phải…

Có phải ta yêu nhau?

Dù cho có là câu chuyện gì, thì nó cũng đã bắt đầu, như mọi điều giản dị trên đời, có tên và không tên.

Điều giản dị của chúng tôi thì có tên, em bảo sẽ gọi nó là Star River.

Ừ nhỉ, câu chuyện về những vì sao…

Đã bắt đầu như thế.

Image

Bức tranh đầu tiên là một sự chia cách.

Tôi, kẻ lữ hành đơn độc, lơ đãng xuôi dòng trôi theo giấc mơ của mình.

Em, thầm lặng đứng bên bờ, chờ đợi một điều không có thật.

Chúng tôi lướt qua nhau.

Trong một khoảnh khắc vụt sáng, có điều gì đó ngân vang…

Hình như là tình yêu.

Đến lúc chúng tôi kịp nhận ra thứ ánh sáng dịu hiền ấy, thì, như em nói, “Ta băng qua nhau rồi”.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là mặc kệ cho những êm đềm xao động, những bồn chồn khao khát, những tha thiết ngóng trông…, tôi vẫn phải chấp nhận rằng điều đúng đắn nhất tôi có thể làm là ngồi yên trên chiếc thuyền của mình, nhìn bóng dáng nhỏ bé của em tan dần… tan dần…

Có một lần, lấy hết can đảm, mặc kệ những điều đúng đắn nhất, tôi nói với em:

_ Cùng lên thuyền nhé.

Em khẽ khàng lắc đầu:

_ Thuyền bé quá, sẽ không đủ chỗ cho cả 2.

Tôi im lặng.

Còn phản ứng nào khác cho một lời từ chối.

Ở một nơi nào đó, biết đâu tôi sẽ tìm được một người nào đó đồng ý lên thuyền cùng mình.

Biết đâu…

Nhưng còn bóng dáng gầy guộc bé bỏng đứng lẻ loi trên bờ thì sao?

Vào một lúc nào đó, biết đâu con thuyền em hằng chờ đợi sẽ đến nơi, để em chẳng bao giờ ngại ngùng về việc thuyền có đủ chỗ hay không, để em có thể dang tay, nhắm mắt và mỉm cười, đặt chân xuống thuyền, không e dè, không nghi ngại.

Biết đâu…

Nhưng còn hiện giờ thì sao?

Khi em vẫn đứng đó, nhẫn nại và buồn rầu, kiên cường và yếu đuối.

Tạm thời, khi con thuyền em chờ đợi chưa cập bến, cho phép tôi đứng chờ cùng em nhé.

Image

Tôi lên bờ, cho chiếc thuyền trống không của mình tự xuôi dòng về một nơi nào đó…

Vì con thuyền của tôi bé quá.

Vì dòng sông vẫn cứ trôi, hững hờ.

Vì em vẫn còn đứng chờ.

Vì…

Vì tôi yêu em.

Mặt trời màu cam trong bức tranh làm tôi nhớ đến những ngày hè chúng tôi ở cạnh nhau.

Trời mùa hè dịu dàng nhất là tầm 5-6h chiều, chúng tôi đi chân trần trên phố, mặt đường nham nhám cọ vào chân dễ chịu, hít hà làn hương mùa hè nồng nàn, ấm áp.

Tôi yêu em những lúc tự do và lơ đãng như thế, với cái quần ngắn, dép thấp, áo ngắn tay màu trắng, trông em y như một cô bé học sinh cấp 2 nào đó vừa được tan trường hớn hở về nhà.

Đôi lúc, chúng tôi sẽ tạt vào một quán bên đường nào đó, mua chung một cây kem, rồi vừa đi vừa mút kem, thích thú nhìn gió thổi kem chảy ra thành từng vệt màu ngọt và lạnh đọng trên tay.

À này, em đã biết chưa…

Tôi yêu em, khi em nhất định không cho tôi ăn kem khi tôi ốm, hoặc lo lắng rối rít khi thấy tôi ăn nhiều kem quá khi đau họng. Tôi yêu em, khi em mua kem cho tôi như những phần thưởng be bé mỗi khi tôi làm được 1 điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là vì em biết tôi sẽ rất vui nếu được ăn kem. Tôi yêu em, khi em bắt tôi chờ 40 phút đến giận điên lên rồi lại dỗ dành tôi bằng ly kem em mua từ nhà mà khi mang đến nơi, nó đã chảy ra thành nước.

Tôi yêu em.

Bây giờ thì em biết rồi nhé, không phải chỉ vì em mua kẹo cho tôi ăn trong lần hẹn đầu tiên của chúng ta đâu.

Và nếu có bỏ mặc mọi thứ để lên bờ, để đến nơi em đang đứng, để được ở cạnh em, chờ đợi cùng em, lo lắng cho em, yêu thương em, mua quà dỗ dành em những lúc em buồn, cười cùng em những lúc em vui, nghe em huyên thuyên kể chuyện những lúc đi cùng, để làm rất rất nhiều thứ khác nữa… thì điều đầu tiên tôi làm khi lên bờ, sẽ là mua một cây kem, tặng em, người con gái tôi yêu.

Image

Chắc bạn đang tự hỏi, con thuyền, dòng sông, mùa hè, mặt trời màu cam, và cả kem nữa… thì liên quan gì đến Star River.

Tôi đã cố gắng sắp xếp mọi thứ theo trật tự logic hợp lý, nhưng Star River, cuối cùng, vẫn mang bóng dáng của một câu chuyện tình yêu, nghĩa là nó chẳng có trật tự hay logic gì cả.

À thì này, dòng sông đã lấp lánh đầy sao.

Đó là khi tôi nắm tay em.

Những lúc mới gặp nhau, thỉnh thoảng khi qua đường, em hay níu tay tôi vì sợ tôi va phải dòng xe cộ ào ạt. Tôi thích cảm giác ấy, lạ lẫm và vững chãi.

Sau này, thỉnh thoảng, khi đi cạnh em, chỉ đơn giản muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy để ủ ấm trong tay mình, tôi vẫn rụt rè không dám.

Tôi nắm tay em. Không phải là sự xao xuyến của xúc giác, không phải là những rung động thầm kín. Chỉ đơn giản là sự ấm áp dịu dàng len lỏi vào từng ngóc ngách thẳm sâu của trái tim khi biết rằng mình đang có nhau.

Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên 5 ngón tay em dịu dàng đan vào tay tôi là ngày tháng nào. Đó dường như là một buổi tối lạnh lẽo, chợt nảy ra ý định muốn vào trường buổi tối xem khung cảnh náo nhiệt đông đúc thường ngày khi vắng vẻ trở nên như thế nào, tôi cùng em men theo con đường nhỏ vắt qua khuôn viên trường.

Cảm nhận được em gần… rất gần bên, tôi nói vội, sợ hơi thở của mình tan theo gió:

_ Nắm tay em được không?

Và thế đấy, chúng tôi nắm tay nhau.

Và thế đấy, dòng sông lấp lánh đầy sao.

Image

Tôi ngỡ nụ hôn đầu tiên em dành cho tôi là một nụ hôn từ biệt.

Khi chuyến xe lửa mang em đi xa rồi, tôi vẫn còn ngỡ ngàng trên sân ga, không biết nên vui hay buồn.

Sau này, chúng tôi vẫn hay tạm biệt nhau ở trạm xe bằng những nụ hôn, nhưng cảm giác về cái hôn từ biệt đầu tiên vẫn luôn in dấu trong tôi, ngỡ ngàng và ngắn ngủi, ngọt ngào và buồn bã. Như vệt sáng lướt qua của một ngôi sao băng, nụ hôn đầu tiên chạm nhẹ vào tôi, khẽ khàng ngân vang với dư vị đằm thắm.

Tôi vẫn ngỡ nụ hôn đầu tiên tôi dành cho em là một nụ hôn từ biệt.

Dưới tàn cây xanh mượt mà loà xòa lá, tôi hôn em.

Trong một ngày lạnh giá, tôi hôn em.

Mặc kệ những dằn vặt và hàng trăm ý nghĩ quay cuồng, tôi hôn em.

Nghĩ rằng đây là nụ hôn đầu tiên cũng như cuối cùng, tôi hôn em.

Biết rằng lẽ ra không nên liều lĩnh như con chim sơn ca lao mình vào bụi hoa hồng, tôi hôn em.

Tôi và em cùng vẽ một bức tranh mơ màng và tươi sáng.

Bức tranh của chúng tôi là những mảnh ghép, những vệt màu, những đường nét… tình cờ đẹp đẽ và trọn vẹn hơn khi ở cạnh nhau.

Nụ hôn…

Star River.

Xanh lá, xanh dương, đỏ, vàng, cam, tím, trắng, nâu, xám…

Nụ cười hóm hỉnh của mặt trăng trên cao.

Đôi bờ…

Image

Tại sao lại là Star River ở trên trời?

Tại sao lại là Boulevard of Twinkling Stars?

Tại sao lại là những khung kính cửa sổ lấp lánh có bóng chú wombat béo ú?

Tại sao lại là xe đạp và kẹo mút?

Tại sao lại là Coke và Tictac?

Tại sao lại là một tối đầy sao ta dang tay nằm cạnh nhau giữa đường, vừa thích vừa sợ?

Tại sao lại là Northern Star và Southern Cross?

Tại sao lại là em, là tôi?

Tại sao lại là lặng thầm chấp nhận một nỗi đau dịu dàng?

Tại sao sẽ nhớ em.

Sẽ rất nhớ em…

Vì tôi yêu em, biết không?


Khiết Lam