Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Ngày 12 tháng 4 năm 2008

Ngày thứ 669, 22 tháng

~~~~~~~~~~

Star River

Em bảo tôi viết một câu chuyện về chúng ta.

Câu chuyện về chúng ta, tức là câu chuyện về tôi, về em…

Về tôi và em.

Hẳn là vậy.


Mà này, câu chuyện về chúng ta là chuyện gì?

Có phải là câu chuyện tình yêu không?

Có phải là câu chuyện cổ tích lúc nào kết cuộc cũng là hạnh phúc?

Có phải là câu chuyện về những con người muộn phiền và lẻ loi tình cờ băng qua đời nhau?

Có phải là câu chuyện về một điều gì đó, đau đớn nhưng đẹp đẽ, ngắn ngủi nhưng sâu thẳm, khờ dại nhưng chân thành, yếu đuối nhưng can đảm…?

Có phải…

Có phải ta yêu nhau?

Dù cho có là câu chuyện gì, thì nó cũng đã bắt đầu, như mọi điều giản dị trên đời, có tên và không tên.

Điều giản dị của chúng tôi thì có tên, em bảo sẽ gọi nó là Star River.

Ừ nhỉ, câu chuyện về những vì sao…

Đã bắt đầu như thế.

Image

Bức tranh đầu tiên là một sự chia cách.

Tôi, kẻ lữ hành đơn độc, lơ đãng xuôi dòng trôi theo giấc mơ của mình.

Em, thầm lặng đứng bên bờ, chờ đợi một điều không có thật.

Chúng tôi lướt qua nhau.

Trong một khoảnh khắc vụt sáng, có điều gì đó ngân vang…

Hình như là tình yêu.

Đến lúc chúng tôi kịp nhận ra thứ ánh sáng dịu hiền ấy, thì, như em nói, “Ta băng qua nhau rồi”.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là mặc kệ cho những êm đềm xao động, những bồn chồn khao khát, những tha thiết ngóng trông…, tôi vẫn phải chấp nhận rằng điều đúng đắn nhất tôi có thể làm là ngồi yên trên chiếc thuyền của mình, nhìn bóng dáng nhỏ bé của em tan dần… tan dần…

Có một lần, lấy hết can đảm, mặc kệ những điều đúng đắn nhất, tôi nói với em:

_ Cùng lên thuyền nhé.

Em khẽ khàng lắc đầu:

_ Thuyền bé quá, sẽ không đủ chỗ cho cả 2.

Tôi im lặng.

Còn phản ứng nào khác cho một lời từ chối.

Ở một nơi nào đó, biết đâu tôi sẽ tìm được một người nào đó đồng ý lên thuyền cùng mình.

Biết đâu…

Nhưng còn bóng dáng gầy guộc bé bỏng đứng lẻ loi trên bờ thì sao?

Vào một lúc nào đó, biết đâu con thuyền em hằng chờ đợi sẽ đến nơi, để em chẳng bao giờ ngại ngùng về việc thuyền có đủ chỗ hay không, để em có thể dang tay, nhắm mắt và mỉm cười, đặt chân xuống thuyền, không e dè, không nghi ngại.

Biết đâu…

Nhưng còn hiện giờ thì sao?

Khi em vẫn đứng đó, nhẫn nại và buồn rầu, kiên cường và yếu đuối.

Tạm thời, khi con thuyền em chờ đợi chưa cập bến, cho phép tôi đứng chờ cùng em nhé.

Image

Tôi lên bờ, cho chiếc thuyền trống không của mình tự xuôi dòng về một nơi nào đó…

Vì con thuyền của tôi bé quá.

Vì dòng sông vẫn cứ trôi, hững hờ.

Vì em vẫn còn đứng chờ.

Vì…

Vì tôi yêu em.

Mặt trời màu cam trong bức tranh làm tôi nhớ đến những ngày hè chúng tôi ở cạnh nhau.

Trời mùa hè dịu dàng nhất là tầm 5-6h chiều, chúng tôi đi chân trần trên phố, mặt đường nham nhám cọ vào chân dễ chịu, hít hà làn hương mùa hè nồng nàn, ấm áp.

Tôi yêu em những lúc tự do và lơ đãng như thế, với cái quần ngắn, dép thấp, áo ngắn tay màu trắng, trông em y như một cô bé học sinh cấp 2 nào đó vừa được tan trường hớn hở về nhà.

Đôi lúc, chúng tôi sẽ tạt vào một quán bên đường nào đó, mua chung một cây kem, rồi vừa đi vừa mút kem, thích thú nhìn gió thổi kem chảy ra thành từng vệt màu ngọt và lạnh đọng trên tay.

À này, em đã biết chưa…

Tôi yêu em, khi em nhất định không cho tôi ăn kem khi tôi ốm, hoặc lo lắng rối rít khi thấy tôi ăn nhiều kem quá khi đau họng. Tôi yêu em, khi em mua kem cho tôi như những phần thưởng be bé mỗi khi tôi làm được 1 điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là vì em biết tôi sẽ rất vui nếu được ăn kem. Tôi yêu em, khi em bắt tôi chờ 40 phút đến giận điên lên rồi lại dỗ dành tôi bằng ly kem em mua từ nhà mà khi mang đến nơi, nó đã chảy ra thành nước.

Tôi yêu em.

Bây giờ thì em biết rồi nhé, không phải chỉ vì em mua kẹo cho tôi ăn trong lần hẹn đầu tiên của chúng ta đâu.

Và nếu có bỏ mặc mọi thứ để lên bờ, để đến nơi em đang đứng, để được ở cạnh em, chờ đợi cùng em, lo lắng cho em, yêu thương em, mua quà dỗ dành em những lúc em buồn, cười cùng em những lúc em vui, nghe em huyên thuyên kể chuyện những lúc đi cùng, để làm rất rất nhiều thứ khác nữa… thì điều đầu tiên tôi làm khi lên bờ, sẽ là mua một cây kem, tặng em, người con gái tôi yêu.

Image

Chắc bạn đang tự hỏi, con thuyền, dòng sông, mùa hè, mặt trời màu cam, và cả kem nữa… thì liên quan gì đến Star River.

Tôi đã cố gắng sắp xếp mọi thứ theo trật tự logic hợp lý, nhưng Star River, cuối cùng, vẫn mang bóng dáng của một câu chuyện tình yêu, nghĩa là nó chẳng có trật tự hay logic gì cả.

À thì này, dòng sông đã lấp lánh đầy sao.

Đó là khi tôi nắm tay em.

Những lúc mới gặp nhau, thỉnh thoảng khi qua đường, em hay níu tay tôi vì sợ tôi va phải dòng xe cộ ào ạt. Tôi thích cảm giác ấy, lạ lẫm và vững chãi.

Sau này, thỉnh thoảng, khi đi cạnh em, chỉ đơn giản muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy để ủ ấm trong tay mình, tôi vẫn rụt rè không dám.

Tôi nắm tay em. Không phải là sự xao xuyến của xúc giác, không phải là những rung động thầm kín. Chỉ đơn giản là sự ấm áp dịu dàng len lỏi vào từng ngóc ngách thẳm sâu của trái tim khi biết rằng mình đang có nhau.

Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên 5 ngón tay em dịu dàng đan vào tay tôi là ngày tháng nào. Đó dường như là một buổi tối lạnh lẽo, chợt nảy ra ý định muốn vào trường buổi tối xem khung cảnh náo nhiệt đông đúc thường ngày khi vắng vẻ trở nên như thế nào, tôi cùng em men theo con đường nhỏ vắt qua khuôn viên trường.

Cảm nhận được em gần… rất gần bên, tôi nói vội, sợ hơi thở của mình tan theo gió:

_ Nắm tay em được không?

Và thế đấy, chúng tôi nắm tay nhau.

Và thế đấy, dòng sông lấp lánh đầy sao.

Image

Tôi ngỡ nụ hôn đầu tiên em dành cho tôi là một nụ hôn từ biệt.

Khi chuyến xe lửa mang em đi xa rồi, tôi vẫn còn ngỡ ngàng trên sân ga, không biết nên vui hay buồn.

Sau này, chúng tôi vẫn hay tạm biệt nhau ở trạm xe bằng những nụ hôn, nhưng cảm giác về cái hôn từ biệt đầu tiên vẫn luôn in dấu trong tôi, ngỡ ngàng và ngắn ngủi, ngọt ngào và buồn bã. Như vệt sáng lướt qua của một ngôi sao băng, nụ hôn đầu tiên chạm nhẹ vào tôi, khẽ khàng ngân vang với dư vị đằm thắm.

Tôi vẫn ngỡ nụ hôn đầu tiên tôi dành cho em là một nụ hôn từ biệt.

Dưới tàn cây xanh mượt mà loà xòa lá, tôi hôn em.

Trong một ngày lạnh giá, tôi hôn em.

Mặc kệ những dằn vặt và hàng trăm ý nghĩ quay cuồng, tôi hôn em.

Nghĩ rằng đây là nụ hôn đầu tiên cũng như cuối cùng, tôi hôn em.

Biết rằng lẽ ra không nên liều lĩnh như con chim sơn ca lao mình vào bụi hoa hồng, tôi hôn em.

Tôi và em cùng vẽ một bức tranh mơ màng và tươi sáng.

Bức tranh của chúng tôi là những mảnh ghép, những vệt màu, những đường nét… tình cờ đẹp đẽ và trọn vẹn hơn khi ở cạnh nhau.

Nụ hôn…

Star River.

Xanh lá, xanh dương, đỏ, vàng, cam, tím, trắng, nâu, xám…

Nụ cười hóm hỉnh của mặt trăng trên cao.

Đôi bờ…

Image

Tại sao lại là Star River ở trên trời?

Tại sao lại là Boulevard of Twinkling Stars?

Tại sao lại là những khung kính cửa sổ lấp lánh có bóng chú wombat béo ú?

Tại sao lại là xe đạp và kẹo mút?

Tại sao lại là Coke và Tictac?

Tại sao lại là một tối đầy sao ta dang tay nằm cạnh nhau giữa đường, vừa thích vừa sợ?

Tại sao lại là Northern Star và Southern Cross?

Tại sao lại là em, là tôi?

Tại sao lại là lặng thầm chấp nhận một nỗi đau dịu dàng?

Tại sao sẽ nhớ em.

Sẽ rất nhớ em…

Vì tôi yêu em, biết không?

Khiết Lam

=========
Hôm nay cũng là ngày họp lớp 12 cũ
2 năm rồi ko đi
Nhớ lắm, nhưng ko muốn đi!
Chúc cho thành viên 12A4 luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc!

0 nhận xét: