Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

For you

Nghiên,

Đã lâu lắm rồi Lam mới gọi tên Nghiên thế này. Cái tên đọng trên môi vẫn dịu dàng và loáng thoáng vị ngọt ở đầu lưỡi như ngày nào.


Lúc gặp lại nhau, Nghiên nói: "Tưởng như không bao giờ gặp lại Lam nữa".
Tưởng như...

Lam chưa bao giờ tưởng như thế.

Dù chúng ta băng qua đời nhau rất nhẹ nhàng. Và nước mắt chỉ như những cơn mưa bóng mây.

Dù ngay cả trong một cái chớp mắt tình cờ, cũng không còn hình bóng nhau phản chiếu.

Dù người ta xa nhau, như bong bóng xà phòng vỡ vụn dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Thì Lam vẫn chưa bao giờ tưởng như không thể nào gặp lại Nghiên nữa.


Ngày Lam gật đầu thản nhiên cho một kết thúc, Lam vẫn tin tha thiết vào một ngày cả 2 có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau - 2 cặp mắt trong veo.

Hôm nay đã là một ngày vui.

Khi Lam nằm gối đầu lên chân Nghiên, mắt dõi theo bầu trời xanh trong bao la, mũi hít hà mùi lá cây nồng nàn.

Khi Nghiên chạy nhảy và reo cười như tiếng gió, từng giọt mồ hôi tròn xoe đọng trên mũi.

Khi Nghiên đưa cho Lam 1 đôi tất xanh da trời sau một đôi tất xanh lá cây.

Khi Lam dúi vào tay Nghiên sợi dây vẫn còn lủng lẳng 2 cái nhẫn xoay tròn, cười khẽ dặn hờ: "Nghiên giữ lấy, không đeo cũng được, nhưng phải giữ".

Nghiên ơi, hôm nay đã là một ngày vui. Mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Sự ra đi của Lam cũng sẽ có ý nghĩa hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Thế giới của Lam, bầu trời của Lam, nụ cười của Lam, sẽ biếc xanh và ấm áp hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Một năm rời xa nhau, ngày gặp lại, từng ngón tay Lam lướt nhẹ trên những vết sẹo trên cánh tay Nghiên, Lam nghẹn ngào như chính mình phải chịu những vết thương ấy.

Lam thấy tức giận, mà chẳng hiểu mình đang tức gì, giận gì. Hay là tức giận vì thấy người mình yêu thương đau đớn mà mình lại bất lực? Hay tức giận vì mình ra đi với ước định cho một sự hạnh phúc của người ở lại, để rồi nhận thấy kết quả là những vết sẹo chưa kịp liền da đã phải chịu thêm nhiều vết thương khác?

Lam không biết. Lam không biết Nghiên à.


Chẳng còn như một năm trước nữa, khi Lam ôm Nghiên vào lòng, thấy tim đập mạnh và thế giới chuếnh choáng chỉ còn 2 ta. Giờ đây, ôm Nghiên 1 lần nữa, Lam chỉ thấy thương thắt lòng, thương xót xa.

Người ta đến với nhau, người ta gặp nhau. Có những người ở lại, có những người ra đi, nhưng không có nghĩa là người ra đi không yêu thương nhiều bằng người ở lại.

Tình yêu không phải là sự dằn vặt, tình yêu không phải là niềm vui đến từ sự tổn thương của một người khác, và trên hết, tình yêu không phải là sự giam giữ.


Lam tự hỏi, cái gì còn lại khi một tình yêu ra đi. Khi Lam có thể nhìn thẳng vào Nghiên mà lòng không hề xao động, như những ngày này. Cái còn lại, đối với Lam, là một mong muốn cháy bỏng về hạnh phúc của Nghiên, nụ cười của Nghiên, những câu đùa vui tếu táo của Nghiên.

Lam muốn tất cả những người Lam yêu đều tự do như những cơn gió. Tự do yêu thương cả thế giới này, tự do bay qua những khung cửa mở rộng, tự do cảm nhận được vẻ đẹp kì diệu của cuộc sống.

Hãy là một cơn gió tự do hạnh phúc, Nghiên ơi...

Khiết Lam

The next time I see you

“Lần kế tiếp gặp lại, sẽ là mùa thu nhé ”.

Đó là một ước định.

Người ta bỏ nhau đi, và bên cạnh nỗi buồn, người ta để lại cho nhau những ước định.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Chuyện kể về những người yêu nhau thường có hàng trăm mở đầu, nhưng chỉ một kết thúc. Chuyện của chúng tôi cũng thế.

Tôi đang trôi bồng bềnh qua một giấc mơ xanh nhạt, và đôi mắt nâu sóng sánh hương cà phê của em níu tôi lại.
Vậy là tôi yêu em.

Một ngày, chợt nhận ra chỉ một đôi mắt không nối liền được hai giấc mơ.
Vậy là em xa tôi.

_ Thiên Tư, một cà phê sữa cho anh nhé.

Em thích tự gọi thức uống cho 2 người, và lúc nào cũng là cà phê sữa cho tôi, sinh tố dưa hấu cho em. Thỉnh thoảng em hay gọi tên tôi bằng cả 2 tiếng như thế, nghe dịu dàng như hoàng hôn.

_ Tại sao lại là cà phê sữa cho anh?

_ Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

_ Tại sao?

_ Sữa yêu cà phê, em nghĩ thế. Yêu đến mức hòa tan màu trắng tinh khôi của mình vào màu đen huyền hoặc của cà phê. Yêu đến mức hoà tan vị ngọt êm đềm của mình vào vị đắng nồng nàn của cà phê. Người ta uống cà phê sữa thành từng ngụm nhỏ, hương vị đọng mãi ở đầu lưỡi, cũng giống như tình yêu, chỉ một cái nhấp môi, dù qua đi rồi, nỗi nhớ vẫn dài.

Em nói đúng. Chỉ một cái nhấp môi, nỗi nhớ vẫn dài. Và cỏ dại mọc tràn, qua những miền kí ức.

Tôi nhớ gương mặt xanh lọc. Nhớ cổ tay gầy guộc. Nhớ rèm mi dài như một dòng sông. Nhớ nét cười thấp thoáng. Nhớ từng vệt buồn đọng lơ đãng trên ánh mắt, như váng sữa trên mặt cà phê. Tôi muốn khuấy tan nỗi buồn đi. Tiếng thìa kim loại va lanh canh vào thành tách, lặng câm.

Trường chúng tôi chỉ cách biển 5 phút đi bộ. Thỉnh thoảng, hết giờ học, khi mặt trời đã lặn, em kéo tay tôi ra biển. Chúng tôi nằm trên bờ cát, nghe tiếng sóng rì rào như vọng từ một nơi nào xa lắm. Ngay tầm mắt tôi, cả một biển sao lấp lánh thì thầm hát. Giọng em thoảng nhẹ:

_ Em có cảm giác như mình là một hạt bụi trong vũ trụ. Một hạt bụi trong ngàn ngàn vạn vạn những hạt bụi tạo nên khoảng tinh vân mênh mông trên kia.

Hơi thở em nhẹ dần. Tôi không dám xoay mình sang nhìn em, sợ cử động của mình phá vỡ khúchát ngọt ngào của đêm.

Và như thế đó, em trở thành một hạt bụi làm cay mắt tôi. Một hạt bụi duy nhất trong ngàn vạn tinh vân.

Từ ngày em đi, tôi nhìn những chiếc máy bay phát sáng lập lòe trên bầu trời đêm lâu hơn. Chúng giống như những ngôi sao di động. Nếu có một chiếc máy bay nào trong số đó chở em, nó sẽ băng qua bầu trời của tôi, băng qua đại dương, băng qua những miền sáng tối. Đến một lúc nào đó, nó có chở giấc mơ của tôi quay về không?

Em chưa bao giờ bảo tôi chờ em cả. Em vuốt tóc tôi, trìu mến hỏi.

_ Anh có biết tên anh nghĩa là gì không, Thiên Tư?

_ Nghĩa là gì?

_ Là nỗi nhớ của trời. Nên em biết anh sẽ nhớ em lâu, vì tên em là Lam, là một phần của bầu trời.

_ Thiên Tư, khi em đi, anh sẽ làm gì?

_ Anh sẽ làm như bầu trời vẫn làm, bao la mênh mông, đủ mọi màu sắc, mùi vị, có mưa có nắng, có gió có mây, có sao có trăng, nhưng vẫn thiếu một chút sắc xanh.

Câu hỏi cuối cùng của em trước khi đi là một câu hỏi kì lạ.

_ Anh có biết tại sao em luôn uống sinh tố dưa hấu không?

_ Anh không biết.

_ Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

_ Tại sao?

_ Dưa hấu bên ngoài luôn xanh tươi, chỉ nhìn vào vỏ, người ta không biết được bên trong quả dưa màu sắc đỏ trắng ra sao, mùi vị ngọt nhạt thế nào. Người ăn dưa tuy ngon đến đâu, cũng phải mất công lừa hạt, nên không bao giờ nuốt được trọn vẹn. Nhưng sinh tố dưa hấu cũng giống như em vậy, khi dành riêng cho anh, thì luôn không còn lớp vỏ bọc bên ngoài, được xay nhuyễn ra, lọc hết hạt, có thể uống vào bằng ống hút, tự nhiên như anh hít thở, không nghi ngại, không đề phòng, không lưỡng lự.

Hình như em quên không nói với tôi một điều, mà khi nhớ em, vào quán gọi cho mình một cà phê sữa và một sinh tố dưa hấu, tôi đã phát hiện ra. Từng hạt nước li ti đọng bên ngoài ly sinh tố dưa hấu trông như những hạt nước mắt.

Anh không thể kể cho em nghe về thời Phục Hưng

Và cả kỉ nguyên của ánh sáng

Về những nhà khoa học làm thay đổi cả thế giới

Lọn tóc xoăn của họ vàng rực như mặt trời

Những bức tranh thần thánh

Tỏa sáng nỗi niềm của trần gian

Anh không thể kể cho em nghe tiếng gió trong cối xay

Nơi những cô gái nhảy múa trên đống rơm

Bánh mì nướng và rượu vang

Những chiếc váy xòe xoay theo nhịp chân

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp anh đã đi qua

Tất cả mọi người đều tự do dưới bầu trời

Họ ca hát về những giọt nước mắt trên má

Nụ cười tươi dệt bằng ánh trăng

Anh không thể kể cho em nghe

Về một anh chàng chăn cừu

Yêu một cô gái như yêu những vì sao trên thảo nguyên

Về những điều ước nguyện

Khi một ngôi sao băng vụt qua

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp nhất anh sẵn sàng bỏ lại

Để cho em là ánh sáng của anh

Để cho em là bầu trời của anh

Để cho em là rơm vàng và thảo nguyên của anh

Để cho em thay thế tất cả những điều kì diệu nhất

Anh không thể kể cho em nghe

Vì em đã đi rồi….

Vì em đã đi rồi.

Với lời ước định như một quà tặng.

Ví dụ như chúng tôi gặp lại nhau trong một ngày mùa thu.

Tôi sẽ ngồi trên bậc thềm nhà, tay khuấy một tách cà phê sữa thơm nồng.

Em sẽ ngồi cạnh bên, xoay xoay cái ống hút cắm trên ly sinh tố dưa hấu mát lành.

Và lần gặp nhau kế tiếp, tôi vẫn yêu em.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Khiết Lam

7 nụ hôn dài

7 nụ hôn dài magnify

Lam nhận được thư Khương một sáng mùa thu trong vắt. Hòm thư trước cửa còn lấm tấm những hạt sương từ đêm trước, tiếng chìa khoá tra vào ổ bật tanh tách như tiếng reo vui của lá và gió. Lam mỉm cười, vào mùa thu, ngay cả những vật dường như vô tri nhất cũng trở nên dịu dàng đến lạ. Thư Khương viết ngắn. Anh nói vừa tìm được công việc mới, dặn dò Lam nhớ ăn ngủ đúng giờ. Cuối thư, như thường lệ, là 7 ngôi sao vẽ tay nguệch ngoạc. Lam thấy có vị ngọt phảng phất ở khóe môi. 7 ngôi sao là 7 nụ hôn của Khương gửi đến cô. Lam thích số 7, Khương biết như thế. Và từ khi họ không còn được chở nhau qua những con phố dài để vùi mặt vào tóc nhau, lấy trộm từ gió một cái hôn hiền lành thì những ngôi sao ấy bắt đầu thay Khương mang đến vị ngọt trên môi Lam.

Đó là lá thư cuối cùng của Khương.

Anh mất 2 ngày sau đó, với lí do cũng bình thường như lí do cho muôn ngàn cái chết khác: tai nạn giao thông.

Đó là lúc mùa thu đang vào độ đẹp nhất.

Mọi người muốn giấu Lam, nhưng giấu làm sao được. Che giấu cái chết có vẻ khó khăn hơn sự sống. Lam dễ dàng nhận ra sự thiếu vắng của Khương, cho dù đôi lúc cô dường như quên mất sự có mặt của anh.

Lam bay về vừa kịp ngày đưa anh ra nghĩa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chỉ có Lam-không-Khương, nghĩa là không có 7 nụ hôn dài mang ánh sáng của sao trời, không có những ngày trời âm u Lam nằm tựa đầu lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gần, không có mái tóc phảng phất mùi bụi đường, không có những giấc ngủ vùi trong căn phòng thiếu ánh sáng thừa tình yêu.

Trong một chừng mực nào đó, người ta nhận thấy Lam-không-Khương đồng nghĩa với Lam-không-Lam.

Lam không quay lại bên kia nữa. Dù ở bên kia, mùa thu đang rất đẹp. Bạn bè không ai nghe Lam nhắc đến Khương nữa. Thậm chí không có cả những câu tình cờ buột miệng đơn thuần mang tính chất sự kiện như “Hôm trước Lam gặp mẹ Khương ngoài cửa hàng”. Họ nghĩ Lam không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cũng thôi không nhắc về Khương mỗi khi có Lam ở đó.

Lam xin được công việc dạy vẽ ở một trường trung học. Cô sống lặng lẽ và bình thản. Rồi thời gian cũng dần qua. Và những người bạn, những người từng biết Khương, cũng đến lúc họ không nhắc về Khương nữa, dù có hay không có Lam ở đó. Lãng quên cái chết lại dễ dàng hơn là sự sống.

Khi Khương mất đi, nhiều thứ tản mát và nhạt nhòa theo. Đó là hệ quả không tránh được của sự mất mát. Chỉ riêng có một điều được thêm vào. Một thứ duy nhất vì sự mất mát của Khương mà xuất hiện. Thứ đó mang hình dáng của một hộp thư xinh xắn làm bằng gỗ sơn xanh nằm lặng lẽ cạnh mộ anh. Hộp thư ấy vẫn thường xuyên nhận được 7 nụ hôn có hình ngôi sao vẽ nguệch ngoạc. Lá thư đầu tiên trong hộp và 7 nụ hôn đầu tiên là của người con trai đang nằm hiền lành cạnh nó. Những lá thư và nụ hôn tiếp theo được người con gái mang đến vào mỗi sáng thứ 7.

I.

Đôi lúc em tự hỏi cái chết có mùi vị như thế nào. Nó có giống như hương vị của mùa thu không anh. Em hi vọng nó sẽ dịu dàng và ngọt ngào như thế, để những khi em đi qua mùa thu, em biết em và anh có cùng một cảm giác.

II.

Đêm qua em mơ thấy anh. Anh mỉm cười với em. Và chúng mình hôn nhau. 7 nụ hôn dài anh ạ. Anh rất gần em. Gần đến mức em tưởng chỉ cần mở mắt ra chạm tay một cái là giữ được anh ngay. Nhưng em biết có khóc 7 lần cũng không đổi được 7 nụ hôn bằng ánh sao anh tặng em, nên em đã mỉm cười với anh trong giấc mơ.

III.

Hôm qua em được tặng một cái ly uống nước màu ngọc bích. Anh vẫn biết em hay pha trà sữa uống vào những ngày trời nắng nhẹ mà. Em thích cảm giác cầm ly trà trên tay, ngẩn ngơ nhìn từng làn khói như mùa thu toả nắng. Em hay nghĩ, không biết anh có phải là gió không? Anh có phải là khói không? Vì từ khi không có anh, em bỗng yêu những thứ đó lạ lùng, như là em-yêu-anh. Như là em-yêu-anh.

IV.

Hôm nay lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông để đến trạm xe, em tình cờ trông thấy ánh mắt anh trên gương mặt một người khác. Em đã không hớt hải chạy theo, em đã không sững người hóa đá. Em chỉ nghĩ, chắc là anh biết em nhớ anh quá, nên đã nhờ một ai đó thay anh cho em một chút tình yêu của anh. Em đã bước đến gặp người thanh niên ấy, mỉm cười “Anh có ánh mắt giống như người yêu tôi”. Người thanh niên hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi anh ta đã cười với em anh à. Câu đầu tiên anh ta nói với em là “Đường ở đây nhiều bụi lắm, cô cẩn thận nhé, hình như có một vài hạt vừa bay vào mắt cô”.

V.

Em vừa vẽ xong một bức tranh. Em đặt tên nó là “7 nụ hôn dài”. Em đã để nó vào hộp thư của chúng mình rồi, nên anh sẽ thấy nó ngay thôi. Em vẽ chúng mình hôn nhau dưới bầu trời sao. Có tất cả 7 ngôi sao. Em vẽ đi vẽ lại mãi mà không vẽ được gương mặt của anh. Em đã khóc vì bất lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đến một ngày nào đó ngay cả trong mơ em cũng không được nhìn rõ mặt anh. Cuối cùng, em nhận ra em đã quen nhìn anh bằng tim. Nếu anh thấy không giống, không phải vì không-phải-anh, chỉ là vì anh-trong-tim-em.

VI.

Thì ra anh chàng hôm nọ ở gần nơi này anh ạ.. Em thường chờ cùng trạm xe với anh ta mỗi lần đến gặp anh. Hôm nay anh ta nói với em “Hình như lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với con người”. Không hiểu sao tự nhiên em bật cười. Em vẫn gặp anh thường xuyên đó thôi. Việc anh rời khỏi thế giới này làm sao ngăn được việc anh là một con người vẹn nguyên nhất. Anh vẫn là Khương-của-em, vẫn là Khương thích khuấy cà phê cho em khi chúng mình ngồi bên vệ đường, vẫn là Khương trầm tĩnh đưa lưng che cho em khỏi ướt khi chúng mình đứng tránh mưa. Có những điều em hiểu, và anh chàng kia không hiểu. Có những điều mà từ khi yêu một người như anh, em tự nhiên được biết.

VII.

Đôi lúc em tự hỏi sao em không giống những người con gái khác khi mất đi người yêu. Sao em không khóc một lần cho chết lặng đi, để rồi tái sinh và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao em không nhìn cuộc sống bằng ánh mắt u ám , vì sự u ám một ngày nào đó cũng nhạt nhòa dần. Em chỉ đơn giản là yêu thương anh. Em chỉ đơn giản là cảm thấy cuộc sống của em vì anh mà dịu dàng buồn bã như mùa thu. Vì không oán hận, vì không đau đớn, mà tình yêu không thể phai nhạt.

....

....

Hộp thư đầy rồi anh à. Em lấy thư xếp thành thuyền thả trên dòng sông ở cạnh đây. Tuần sau em sẽ lại bắt đầu viết những lá thư mới. Hôm nay khi đứng ở bờ sông nhìn từng chiếc thuyền giấy dần dần trôi ra xa khỏi tầm tay em, nước mắt em rơi xuống hòa tan vào muôn ngàn giọt nước phía dưới. Em tự hỏi có phải ngàn ngàn triệu triệu năm trước, những dòng sông đều bắt đầu từ nước mắt của từng cô gái nhỏ xếp thuyền bằng những lá thư mang ánh sáng của 7 nụ hôn dài.

Nhiều mùa thu nữa đi qua.

Có phải những dòng sông bắt đầu bằng nước mắt đều chở theo 7 nụ hôn dài qua biên độ vô cùng của thời gian….

Khiết Lam

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2008

Ngày 21 tháng 5 năm 2008

Ngày 21 tháng 5 năm 2008 magnify

...
" Anh ko biết mua đồ cho con gái đâu..."
" Anh tập đi để mua đồ cho em! "
"Thôi, anh dẫn em đi lựa rồi mua cho em thì được "
" Hông, thích anh lựa à. Tập đi anh hén! "
" Thôi, hông tập. Tập lỡ mốt anh mua đồ cho đứa nào khác sao. Ko biết tốt hơn. Anh chỉ mua cho em thoai, ha"
" Àh, uh, thế thì được. Vậy khỏi tập" hehehe
............

------------ 1 trích đoạn ngắn ------------
19.45 pm
20.5.2008

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2008

Ngày 16 tháng 5 năm 2008

Ngày 16 tháng 5 năm 2008 magnify
Là một ngày có gió nhẹ
Anh đã chỉ cho em hoa Bằng Lăng tím
Một góc nhỏ nơi xa kia
Một góc nhỏ tim tím
Một bàn tay nắm lấy 1 bàn tay....

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2008

Ngày 12 tháng 5 năm 2008

Ngày 12 tháng 5 năm 2008 magnify
699 ngày
23 tháng yêu thương

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2008

Ngày 6 tháng 5 năm 2008

Ngày 6 tháng 5 năm 2008 magnify
Sáng qua anh, cùng đi ăn cơm tấm sườn nướng. Sau đó quay về gần nhà anh, uống cafe. Anh thường gọi đó là cafe Ông Tám, sở dĩ thế, là vì người bán là ông bà Tám.
Anh bảo, chiều anh thường ra ngồi đó, vì gió nhiều và mát.

Điều tôi ấn tượng không phải là cafe ngon hay gì gì khác mà là...ôngTám.
Dáng người nhỏ bé, lưng còm kiểu của những người ngoài 70. Quán này- gọi là quán nhưng thực ra nó chỉ có 3 cái bàn nhỏ, kê gần chục cái ghế 4 chân thâm thấp; nằm gần chỗ người ta bày hàng bán Mì Quảng, đông khách, đủ mọi loại người,đủ mọi lọai xe... Ông Tám ngồi đó, 1 mình- móm mém ăn mì gói, tôi bắt gặp, ánh nhìn của ông, sao mà nó xa xăm thế...
Nó làm tôi nhớ ông Ngoại tôi quá, nhớ dáng người, tuy rằng ông tôi cao hơn, và lúc còn sống, không có vẻ lụm cụm và cô độc như thế...
Ông tôi mất khi tôi 7 tuổi, kí ức về ông rất mờ nhạt, chỉ có thể níu giữ lại những buổi trưa ông đưa võng cho tôi ngủ, hay ông pha sữa cho tôi chấm bánh mì. Chỉ có thế, vụn vặt 1 vài thứ...nhưng là dịu ngọt và khắc sâu trong tâm trí trẻ thơ tôi lúc đó, cho đến tận bây giờ....
[....]

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2008

ĐI VỀ PHÍA MƯA

Chỉ vì hôm nay, ở nơi này, mưa lớn!
Chỉ vì hôm nay nước mắt chực chảy nhưng nó lại long lanh nơi khóe mắt
Chỉ vì hôm nay là ngày mưa
Thế nên, 1 câu chuyện về 1 cơn mưa nào đó sẽ dễ thương, nhỉ !! :)

ĐI VỀ PHÍA MƯA
~~~
Thụy Miên

1. Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là "đi chơi với nhau", vừa đúng vừa lại ko đúng. Đúng là vì đang ở nhà thì điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chứ "đi loanh quanh vài vòng ko em". Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai "cưa" em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng vì người ta chỉ dùng chữ "đi với nhau" khi hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì tới việc đi tìm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã có một người nào đó nhưng đã xưa lắm rồi. Còn em thì vừa mới chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất cứ một chuyện tương tự khác. Hơn nữa mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, cùng đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy... Và thực sự mình đã đi, rồi giữa đường thì trời đổ mưa. Lúc đó, anh quay sang em, cười : "em có biết ko, anh ko nhớ mình đã đọc ở đâu đấy, người ta bảo 2 người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy!". Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh "thô" không thể chịu được này mới được. "Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải ko?" Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi với nhau gặp mưa, nhưng có phải lần đầu tiên ko nhỉ? Chắc là ko rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa. Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì. "Anh chẳng thể nhìn thấy gì cả" - anh than phiền. "Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời mưa cũng hay lắm". Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập khắp không gian "...and the world you left behind. In my heart you were the only..." Anh còn nhớ ko, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đạp lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất. Lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế,đẹp và lãng mạn vô cùng.

2. Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao các nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Để dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em ko muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. "Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều về cái đã qua, có để làm gì đâu" - anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường về, các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất" tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Đông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc bộ, mỗi giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và ngày mai...". Và để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh châm chọc "thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần nào đi chơi cũng gặp mưa ko?". "Chắc là họ lấy nhau và sống với nhau đến đầu bạc răng long". "Anh nói như trong truyện cổ tích ấy" - em bĩu môi. Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ tích thì bao giờ đẹp và chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy ,trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh đang xoay vô_lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em ko nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư như thực, cảm giác có giơ tay ra cũng ko chạm vào được.-"Đừng buồn nữa em " - anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em ko muốn cái nhìn kiểu ấy chút nào, không một chút nào cả. "Anh cứ đi tiếp được ko?". "Được, nhưng vì sao?". "Vì ở phía ấy có mưa, em thích được nhìn mưa". Anh ko nói gì lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu... Anh chiều ý em, dù biết là em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.

3. "Nắng thế này mà chưa biết có khi tối lại mưa đấy" - đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. "Cái trời này thật oái ăm, ban ngày trời nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối lại mưa như chút nước, cũng lại chẳng đi đâu được. Nhỡ hết bao nhiêu việc". "Tao vẫn đi đấy chứ có ảnh hưởng gì đâu". "Thế thì mày phải đợi tao kiếm quá xế hộp nào đã nhé". Đấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. "Tao đùa đấy chẳng có ý gì hết, mà cũng chẳng ai có ý gì cả, vấn đề chính là ở mày kia. Mày ko dứt bỏ được những chuyện cũ nên cứ ngồi đó mà tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua thì cho qua luôn, cứ ngồi vấn vương với chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạm lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh xao động. Chẳng lẽ lại ước một cơn mưa đến để xoá nhoà tất cả?

4. Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy. "Tối nay chắc chẳng mưa rồi". "Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy?". "Vì anh nghĩ sẽ ko mưa, mà anh muốn được như những người bình thường khác cơ". "Nghĩa là sao cơ?". "Là được đón em và được đưa em về đến tận cửa ko phải ở ngoài ngõ như thế này". "Được sẽ có lúc", em hứa. Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng ko còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải có lẽ đã qua hết rồi. "Em có biết tại sao anh lại thích mưa ko?". "Vì lúc mưa anh ko bị ướt như những người khác lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa. Anh cười "em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải ko em?". Em lặng im có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em ko chịu nghĩ thế mà thôi...

Anh vẫn chờ em đi giữa dòng người và xe. Giữ một bầu ko khí ngột ngạt các loại mùi, mùi từ khói ống xả, mùi từ thức ăn hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy... em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười "anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước ko?". Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời. "Đấy thấy chưa?". "Mình đi về phía đó nhé?" anh hỏi em. "Anh ko sợ ướt à?". "Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà". Em nhè nhẹ gật đầu, và chếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có mưa.

Ngày 2 tháng 5 năm 2008


Ngày 2 tháng 5 năm 2008
Sáng sớm có mưa, mưa nghiêng nghiêng, mưa bay bay....
Cuộn mình trong mền, chỉ muốn ngủ tiếp nhưng cái bạn Minh Hằng cứ réo rắc tiếng chuông báo thức, hịhị có hẹn với anh cơ mà...
Sáng ăn sáng là Mì Quảng, ngán quó, từ 2 năm nay mới ăn lại với anh, vẫn ngán như ngày xưa hehehe, anh bảo :" ăn nhiều sẽ thành thích á"
Ăn xong, anh dẫn đến quán cafe mới, có hồ nuôi cá vàng, con nào cũng xinh xinh béo ú, mà lạ là anh chủ quán nuôi chung cá vàng, cá chép và 1 con cá điêu hồng nữa, nuôi trong 1 cái hồ xi măng, trên đường vào quán, đặt những cục đá to làm đường đi, có vòi nước phun....
Thế mà nỡ phán 1 câu xanh rờn :" Mấy con cá này mập, đem chiên chắc ngon em hén."
hic hic... tớ bảo: " Con cá điêu hồng nấu canh chua ngon lém anh ah" hahahaha
Vừa uống sữa đậu nành, vừa ngắm cá bơi, vừa ngửi thấy mùi của ly cafe thơm lừng...
( Từ khi có anh, đã biết mùi thơm của cafe và nghiện cafe sữa đá )
Cho những này SG chợt mưa, chợt nắng...

Ngày 30.4.2008


Ngày 30.4.2008 magnify
Ngày cuối tháng 4 bắt đầu bằng cơn mưa dai dẳng suốt từ sáng đến chiều tối...
Đi cùng anh... Anh bảo rằng, anh xuống sớm, muốn dành cho tôi một bất ngờ nho nhỏ, thế mà, hôm qua lại giận dỗi trẻ con . Anh phải tiết lộ bí mật sớm...

Tối về đến nhà, xem chương trình Tv , một chường trình có tên là " Gia đình trẻ" . Hôm nay, họ nói về người vợ, đã bí mật trang trí ngôi nhà 1 cách lãng mạn và ngọt ngào dành tặng cho người chồng mới cưới. Họ gọi nhau âu yếm là " ông xã và bà xã" cùng nhau nói về những dự định cho tổ ấm nhỏ của mình, sẽ có những đứa con xinh xắn... :) ánh mắt họ nhìn nhau ấm áp và tình tứ...
Ah anh chồng này có răng khểnh xinh lắm í... Chị í cũng xinh, và được anh chồng nhận xét điểm đầu tiên khi anh nhắm mắt, và nghĩ đến chị là " mũm mỉm" hị hị....
Dễ thương lắm á !

Kết thúc là bài hát, Everthing i do...
Brian Adams

---
Look into my eyes - you will see
What you mean to me
Search your heart - search your soul
And when you find me there you'll search no more

Don't tell me it's not worth tryin' for
You can't tell me it's not worth dyin' for
You know it's true
Everything I do - I do it for you

Look into my heart - you will find
There's nothin' there to hide
Take me as I am - take my life
I would give it all - I would sacrifice

Don't tell me it's not worth fightin' for
I can't help it - there's nothin' I want more
Ya know it's true
Everything I do - I do it for you

There's no love - like your love
And no other - could give more love
There's nowhere - unless you're there
All the time - all the way

Oh - you can't tell me it's not worth tryin' for
I can't help it - there's nothin' I want more
I would fight for you - I'd lie for you
Walk the wire for you - ya I'd die for you

Ya know it's true
Everything I do - I do it for you

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Làm một điều gì đó

Làm một điều gì đó

Trang bước vào cửa hàng. Mở cửa phòng cho nhân viên, tháo tai nghe, quăng balo, đưa hai tay kéo áo qua đầu. Tiên gõ cửa rồi vào:

- Mặt mày sao thế?

- Cãi nhau với mẹ.

Tiên mỉm cười:

- Thay đồ nhanh, tao tab thẻ cho mày rồi đấy, không thì mày muộn mười lăm phút rồi.

- Cảm ơn – Trang trả lời, cài các cúc áo thật nhanh bằng một tay, tay kia lấy với nhẹ cái lược chải mái tóc rối tung.

Tiên với lấy chun buộc tóc trên bàn tung cho Trang rồi quay ra ngoài, sập cửa.

“Bullshit.” – Trang nhắm mắt, ngồi phịch xuống ghế, nó không biết mình đang đứng ở cái chỗ nào nữa, đầu óc rối tung như chưa bao giờ gọn gàng. Với cái tâm trạng như đang treo ngược trên cành cây thế này, nó cũng không biết làm việc thế nào nữa. Hít một hơi, nó mở cửa bước ra. Tiên búng tay, nói nhanh:

- Lấy order bàn D4 rồi vào bếp bê đồ cho bàn B2.

Không nghĩ nữa, làm thôi.

Thứ bảy, cửa hàng đông.

*

* *

Chu yện hôm qua.

- Con đi đâu về thế?

- Con sang nhà Giang.

- Làm gì? - mẹ nhướn mắt.

Trang quay sang, ngạc nhiên:

- Làm việc… của con, sao mẹ hỏi vậy.

- Vì mẹ muốn biết con đã đi đâu và làm gì, vậy thôi.

- Con lớn rồi, mẹ thôi hỏi về những điều riêng của con được không.

- Đó là câu trả lời của một đứa con nói chuyện với mẹ sao – mẹ nó trừng mắt.

- Mẹ đừng có nhìn con thế, con không hỏi mẹ đi đâu bao giờ, vậy sao mẹ lại hỏi những thứ con không thích nói. Please, con mười tám rồi – Trang mở tủ lạnh, lấy chai nước đưa lên miệng tu.

- Chứ không phải hai mươi tám!

- Chứ không phải tám – Trang cáu kỉnh dập cửa tủ lạnh, đi lên gác.

Nó đóng cửa phòng, chốt. Mở cửa sổ để gió lùa vào, cắm tai nghe, ngủ thiếp đi ngay vì mệt mỏi sau những giờ tập nhảy.

Sáng nó tỉnh giấc, làm qua loa các thủ tục cá nhân rồi xuống nhà, mẹ đứng ở bếp, quay ra:

- Ngồi xuống đây, hôm qua mẹ và con chưa nói chuyện xong.

- Con thấy không có gì để nói cả. Con phải đi bây giờ - Trang vừa nói vừa đút hai lát bánh mì vào lò nướng, rót sữa.

- Mẹ biết con không qua nhà Giang, đó là vấn đề.

- Mẹ gọi đến nhà nó? Mẹ kiểm soát con để được gì?

- Chẳng để được gì. Các bà mẹ chẳng làm việc lo lắng cho con cái mình để ĐƯỢC cái gì cả.

- Vậy mẹ biết con đi tập nhảy đúng không?

- Đúng.

- Vậy mẹ cần hỏi gì nữa – Giang uống sữa.

- Mẹ không muốn con tập nhảy.

- Đó là lý do con phải nói dối – Giang nhún vai.

- Mẹ nói chuyện này bao nhiêu lần với con rồi, mẹ không muốn con đi theo cái trò nhảy nhót nhố nhăng đó! – mẹ Giang quát lên.

- Mẹ có nói nhiều nữa con vẫn sẽ làm, vì đó không phải trò nhố nhăng!

- Hè nào cũng vậy, con không dành chút thời gian nào để học, ngày nào cũng đi cả ngày. Sáng thì đi làm rồi nhảy nhót đến tối mịt với về. Con nghĩ điều đó sẽ mang lại cho con gì?

Máy nướng bánh “ting” lên một tiếng, bật lên hai lát bánh mì đã nướng xong. Giang khoác balo lên vai, với lấy hai lát bánh.

- Niềm vui, thưa mẹ.

Nó nói rồi đi về cửa:

- Con ra cửa hàng đây, chào mẹ, chúc một ngày tốt lành.

*

* *

- Là như thế hả?

- Uh.

Trang và Tiên ngồi ở cửa sau của cửa hàng, uống nước.

- Tao thấy hai mẹ con mày nói chủ đề này cũng nhiều rồi nhỉ?

- Hàng trăm lần.

- Không có kết quả gì?

- Tao cũng chẳng hy vọng nó có kết quả gì, mẹ tao không bao giờ hiểu được những gì tao nghĩ.

- Cũng như mày không hiểu được những gì mẹ mày nghĩ hả?

- Có thể. Nói chung vô phương.

- Vì cách hai mẹ con mày nói chuyện đấy.

- Sao?

- Cách nói chuyện – Tiên nhún vai.

- Cách nói chuyện của tao làm sao?

- Có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Nhiều … vấn đề - Tiên khịt mũi.

- Tao chẳng thấy sao cả, tao không dựa dẫm gì vào gia đình, không phá phách hư hỏng, kiếm được bao nhiêu tao tự tiêu bấy nhiêu. Tao không có việc gì phải nói chuyện theo một cách nào đó với mẹ tao?

- Ít ra, nếu tao có mẹ tao không nói chuyện với mẹ tao như thế.

Trang im lặng. Tiên nhìn nó, nhún vai. Con bạn châm một điếu thuốc, nói:

- Chuyện của mày chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mày chắc cũng chẳng muốn trở thành một đứa như tao chứ.

- Tao chẳng thấy sống như mày thì sao cả - Trang nhìn Tiên.

- Có cá tính quá phải không! Tự do quá phải không. Rồi sao. Rồi tao sẽ chết mục xương với cái cá tính này. Mà mày thì không muốn thế. Không ai sống mãi được với vài ba cái đam mê lẻ tẻ đâu. Nếu mày làm được thì mừng cho mày.

Trang quay đi chỗ khác. Mẹ của Tiên mất từ nhỏ, từ khi bố nó lấy người khác Tiên tách ra sống riêng, nó nghỉ học làm full-time ở cửa hàng. Ban đầu khi quen nhau, Trang sợ Tiên. Tiên tốt, nhưng sống cá nhân, Tiên làm tất cả những thứ nó muốn, chẳng có ai ngăn cản hay chỉ bảo nó. Rồi khi thân với nhau thì Trang thấy Tiên hiền, đơn giản và êm, khác với cái vẻ ngoài không ai có của con bạn.

Dăm ba đôi vào cửa hàng uống café. Cười đùa, ôm ấp. Trang nhìn lãnh đạm:

- Vậy mày muốn tao sống như cái lũ ăn bám đú đởn ngày ngày đến quán mình uống nước sao?

- Tao chẳng muốn mày sống như ai, mày cứ là mày. Mà ai bảo lũ kia là đú đởn?

- Tao nhìn thấy thế.

- Như cách mẹ mày nhìn mày ý hả. Mày còn không bỏ được định kiến thì còn chờ đợi gì mẹ? Thế giới có vài tỷ người, ai thích sống thế nào kệ người ta.

Trang nhìn con bạn. Nó chẳng biết nói gì nữa. Tiên đập vào vai nó:

- Nào, vào làm tiếp thôi. Break đủ rồi.

Cuối tuần cơ đấy. Những cơn gió ngoài trời xua đi cái nắng nóng trong bếp. Trang thấy những chiếc lá ngòai kia đung đưa. Chắc trời sắp mưa.

*

* *

Chiều mưa thật. Trang phóng xe về nhà. Áo phông quần rộng thùng thình, nhớp nháp nước mưa. Nó lần mò chùm chìa khóa nặng trịch mở cửa. Lao ra sân sau. Y như nó nghĩ lúc sáng, quần áo giặt hôm qua đang phơi ngoài sân. Cả hai chậu cây của mẹ nữa. Trang vứt balo xuống đất, đẩy giàn quần áo vào trong nhà. Hì hục bê hai chậu cây thủy tiên vào dưới máy giặt, nơi tránh được mưa. Có tiếng lạch cạch, mẹ nó mở cửa, nhìn chăm chú:

- Con về sớm vậy?

- Không, con đi bây giờ. Thấy mưa nên con chỉ tạt về nhà cất quần áo – Trang gạt nước mưa trên mặt, trả lời.

Nói rồi nó chạy lên gác thay đồ đã ướt nhèm. Máy nó rung lên. Tin nhắn của Tiên: “Làm gì đó hơn là không làm gì”. Nó gập máy không nhắn lại. Xuống nhà.

Bếp trống, mẹ đã lên phòng.

Những áng mây chiều bâng quơ.

*

* *

Tối nó về nhà, tập mệt nhoài, cuối tháng có show diễn của band đàn anh trên Kiến trúc. Nhóm của Trang sẽ nhảy vài bài phụ họa cho các anh. Tập găng hơn. Cửa không khóa, nó vào nhà. Mẹ ngồi xem TV, bố chắc làm việc trên phòng. Trang tháo tai nghe:

- Con chào mẹ.

Nói xong Trang đi lên cầu thang. Nhớ lại tin nhắn của Tiên, nghĩ thế nào nó đi xuống. Nó ngồi xuống đối diện mẹ:

- Mẹ, con xin lỗi lúc sáng.

- Vì sao?

- Con không biết, thật sự con không biết mình sai gì, nhưng con xin lỗi - Trang nói như những gì nó nghĩ.

- Mẹ cũng không thấy con sai gì. Nhưng mẹ cũng không hiểu con nghĩ gì… - ngừng một chút, mẹ nói tiếp - ..mà mẹ thì chỉ muốn hiểu con.

Trang nhìn mẹ:

- Con thích nhảy. Mẹ biết điều ấy. Có lẽ, con không phải đứa con gái thùy mị nết na mà mẹ muốn con trở thành. Nhưng…con là con. Và con biết con cần gì, muốn gì, phải làm gì. Như thế không tốt sao mẹ. Con không hư, con không ăn chơi, con chỉ làm theo những gì con đam mê. Mẹ hiểu không?

- Mẹ không biết, có thể mẹ đã không còn trẻ để hiểu được điều ấy…

Trang thất vọng.

- Nhưng mẹ sẽ cố hỉêu. – mẹ nó mỉm cười.

Trang reo lên:

- Mẹ!!

Nó nhảy vào lòng mẹ. Mẹ cười:

- Mẹ cũng đã nghĩ cả ngày hôm nay về điều con nói, nếu điều đó thực sự mang lại niềm vui cho con, thì con cứ làm. Chỉ cần cho mẹ biết.

- Vâng ạ. Mẹ ơi, chủ nhật tuần sau bọn con diễn trên đại học Kiến trúc. Mẹ đi xem nhé mẹ, mẹ nhé mẹ nhé! – Trang thủ thỉ.

- Được rồi. Thay đồ đi rồi ăn đi, còn cơm kìa.

- Vâng!

Trời đã ngừng mưa qua ô cửa vuông, lấp lánh ánh sáng của những căn nhà đối diện. Trang rút máy ra: “Tiên, cảm ơn mày.”

Chút sau, Tiên nhắn lại: “Vì điều gì?”

“Vì nói tao làm gì đó. Mọi thứ đã tốt. Mày cũng làm gì cho mày đi”

“Có, đang làm rồi, sắp làm được rồi.”

“Làm gì?”

“Bỏ thuốc. Sống tốt hơn”

Trang mỉm cười, gập máy.

Bầu trời đêm sau cơn mưa lấp ló những ngôi sao, sáng bừng lên như những ánh sao Eghe. It’s nev er too late. Just do something.

Minh Nhật