Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2008

Ngày 24 tháng 3 năm 2008


Hiện tại đang đọc "PS.I love you " - quà sn của đứa bạn tặng thằng em yêu quí .

Mới chỉ đọc được vài trang, nhưng mãi ko dứt ra được, mỗi lần đọc sách là như chìm đắm vaò thế giới nhỏ bé ấy, chăm chú và quên hết chung quanh :) mặc dù còn có " Nhật kí Công chúa " và " Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" còn trong danh sách cần phải đọc gấp hahaha.... Đây là cuốn thứ 2 làm tôi mừng húm khi thấy nó sau New York Love Story hị hị hị.... Chắc thế nào cũng có bạn nói rằng " Tại Cỏ đang yêu !" . Ừ, đúng :))

~~~~~~~~~

Gần đây rất ít viết những entry ướt át dành cho anh , đã qua cái lúc muốn cả thế giới biết rằng em đang hạnh phúc, có lẽ bây h, em trầm tính hơn trước , và em chỉ muốn dành riêng cho mình. Và cũng vì mọi người chung quanh em bây h, họ ko vui như em .Em sợ mình vô tình làm họ buồn anh ah...!
Nhớ anh !
Mỗi ngày, mỗi ngày, tới lúc nấu cơm , đều muốn rằng anh cũng ở đây, để em nấu cho anh, để anh ăn cùng mọi người quây quần và vì ko vui khi nghĩ rằng anh đang sống xa nhà , phải ăn tiệm - 1 mình mà ko có bữa cơm gia đình :(
~~~~~~~~~

Thằng em đã biết rung động đầu đời rồi đấy! Chị biết hết đấy nhá, nhưng chỉ im lặng và quan sát thôi :) Sẽ có mặt lúc em cần, nhóc àh !Hứa đấy !

====

Viết lần 2 :(sms )

- " Em đang khóc nhè ."
- " Sao dzợ em? "
- "Em đọc truyện á. Em thấy ngta tội nghiệp quá,em khóc theo :( "
- (... im lặng )
- " Sao anh hun dỗ em ? "
- " Tại em khóc lãng xẹt quá, anh hun dỗ đâu. "
- " Hahahah....cái này giống hồi trước á, lúc em coi film HQ với anh, em thấy ngta bị cưa chân tội nghiệp quá, em cũng khóc. Mà sao lúc đó anh cũng ôm em vậy? Nói ngta lãng xẹt, hứ :( "
- ( lại im lặng )
- "Anh nhất định hông dỗ em phải hông? Hông thèm nhá,em nín òi. Hứ "
-
- Hứ


1.36pm



Thứ Hai, 24 tháng 3, 2008

Ngày 24 tháng 3 năm 2008

Ngày 24 tháng 3 năm 2008 magnify
Hiện tại đang đọc "PS.I love you " - quà sn của đứa bạn tặng thằng em yêu quí .
Mới chỉ đọc được vài trang, nhưng mãi ko dứt ra được, mỗi lần đọc sách là như chìm đắm vaò thế giới nhỏ bé ấy, chăm chú và quên hết chung quanh :) mặc dù còn có " Nhật kí Công chúa " và " Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" còn trong danh sách cần phải đọc gấp hahaha.... Đây là cuốn thứ 2 làm tôi mừng húm khi thấy nó sau New York Love Story hị hị hị.... Chắc thế nào cũng có bạn nói rằng " Tại Cỏ đang yêu !" . Ừ, đúng :))
~~~~~~~~~

Gần đây rất ít viết những entry ướt át dành cho anh , đã qua cái lúc muốn cả thế giới biết rằng em đang hạnh phúc, có lẽ bây h, em trầm tính hơn trước , và em chỉ muốn dành riêng cho mình. Và cũng vì mọi người chung quanh em bây h, họ ko vui như em .Em sợ mình vô tình làm họ buồn anh ah...!

Nhớ anh !

Mỗi ngày, mỗi ngày, tới lúc nấu cơm , đều muốn rằng anh cũng ở đây, để em nấu cho anh, để anh ăn cùng mọi người quây quần và vì ko vui khi nghĩ rằng anh đang sống xa nhà , phải ăn tiệm - 1 mình mà ko có bữa cơm gia đình :(

~~~~~~~~~

Thằng em đã biết rung động đầu đời rồi đấy! Chị biết hết đấy nhá, nhưng chỉ im lặng và quan sát thôi :) Sẽ có mặt lúc em cần, nhóc àh !Hứa đấy !

====

Viết lần 2 :(sms )

- " Em đang khóc nhè ."
- " Sao dzợ em? "
- "Em đọc truyện á. Em thấy ngta tội nghiệp quá,em khóc theo :( "
- (... im lặng )
- " Sao anh hun dỗ em ? "
- " Tại em khóc lãng xẹt quá, anh hun dỗ đâu. "
- " Hahahah....cái này giống hồi trước á, lúc em coi film HQ với anh, em thấy ngta bị cưa chân tội nghiệp quá, em cũng khóc. Mà sao lúc đó anh cũng ôm em vậy? Nói ngta lãng xẹt, hứ :( "
- ( lại im lặng )
- "Anh nhất định hông dỗ em phải hông? Hông thèm nhá,em nín òi. Hứ "
-
- Hứ


1.36pm





Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2008

Four seasons of love

Four seasons of love magnify
Như một cái tên chỉ thì thầm khe khẽ cũng đủ nghe ngọt dịu ở đầu môi, mùa thu đối với tôi là cả một niềm êm đềm tha thiết. Lặng yên nghe mùa về trên từng ngón tay, tôi mơ những giấc mộng rất dài và thường tỉnh dậy lúc giữa trưa, khi gió lùa qua rèm cửa thở dài bên tai tôi xao xác.

Nhiều bước chân đi qua, nhiều bàn tay vụt rời. Mùa thu chứng kiến tôi lần lượt tiễn đưa từng xôn xao trông ngóng vào miền câm lặng.

Những thất vọng mơ hồ không thể gọi thành tên. Tôi thành người ngủ quên trong giấc mơ của mình, một ngày tỉnh giấc ngỡ ngàng nhận ra chỉ còn lại mình và mùa thu.

Cùng những cành phong dương đã nhuộm đỏ trời chiều.

Mùa thu – mùa của gặp gỡ và ly biệt, đánh mất và tìm thấy, mùa của kết thúc mơ hồ và khởi đầu tình cờ.

Phải chăng là như vậy?

Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau là một ngày đầu thu.

Em mặc áo ngắn tay, vừa nghe điện thoại vừa chạy loanh quanh trong thư viện tìm tôi, rạng rỡ và tươi mới như làn gió mùa hè còn sót lại. Tôi đã không đứng lên đi về phía em vào lúc đó. Điềm nhiên và hờ hững, tôi chờ em bước đến.

Mọi thứ thật bình thường, những lần đầu tiên. Người ta bất chợt gặp nhau, và quá mải mê với con đường đang đi đến quên mất người đồng hành tình cờ bên cạnh. Tôi thậm chí đã không nhớ rõ gương mặt em. Sự lơ đãng vốn có tôi vẫn dành cho người lạ chỉ đủ để đánh dấu vài ấn tượng mờ nhạt, không dấu vết.

Có phải vì đã không trông chờ vào sự xuất hiện của em mà mùa thu bắt tôi phải nhớ đến em bằng một cách khác, dài lâu.

Chúng tôi chia tay nhau vào mùa thu.

Một lần nữa, chỉ còn tôi cùng những cành phong dương thi nhau nhuộm đỏ trời chiều.



Có một thời gian chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi quên bẵng mất em.

Quay về mùa đông với dư âm chuếnh choáng từ mùa hè ở một nơi khác, tôi lặng lẽ chịu đựng cái buốt giá dai dẳng của những ngày cuối đông. U ám và sũng nước như một mẩu bánh mì ẩm mốc, tôi đội mưa lang thang trong trường. Khát đến cháy lòng một cái ô chìa ra chia sẻ, và bật khóc bởi những lời ước định trong quá khứ.

Cứ thế, mùa đông trôi qua với những ngày dài ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp vị đắng của tách cà phê thiếu sữa và đếm từng bóng ô lướt qua vội vã.

Đúng vào thời điểm khó chịu đó, em gọi cho tôi.

Và những ngày cuối đông vụt trở thành chỉ những ngày cuối đông, không hơn.

Tập quên nỗi ám ảnh đến từ bên kia đại dương, chúng tôi bắt đầu viết nên câu chuyện cho chính mình, cùng nhau.

Ký ức trở thành món quà tươi đẹp nhất em dành tặng cho tôi . Ngày mưa ướt át có thêm quán cà phê với những khung cửa kính trầm ngâm. Cái áo khoác mang vội đến trường cho một bờ vai run rẩy. Món bánh quế nướng phủ dâu tây thơm ngậy và tách chocolate bạc hà nóng hổi. Cả lần đầu tiên thấy em đứng nói trước mọi người, chững chạc và thuyết phục. Tất cả vụt trở nên lạ lùng, tươi mới.

Hàng ngày, tan học, tôi đến tìm em ở căn phòng nghiên cứu nhỏ nép sau những tòa nhà cao khô khan, đơn điệu. Em ngồi lọt thỏm trong ghế bành, vùi đầu vào mớ tài liệu, gõ bàn phím liên tục, thỉnh thoảng quay sang nói với bạn vài câu. Tôi để lại một ngày bận rộn ngoài cửa phòng, tìm một chiếc ghế trống bên cạnh và ngủ say sưa. Thỉnh thoảng tỉnh dậy, thích thú nhấm nháp vài món thức ăn nhanh em vừa mua vội, nghịch máy em trong lúc tìm dùm vài đoạn tài liệu đặc nghẹt chữ và số.

Tôi gọi đó là những ngày cuối đông bình yên. Khung cửa kính trước phòng nghiên cứu người ta tận dụng trưng bày sản phẩm của sinh viên Mỹ thuật. Tôi đứng thơ thẩn soi mình vào mấy cái vòng hạt cườm lấp lánh, đôi con búp bê tư lự nằm buồn rầu cạnh bên mảnh vỏ sò xanh lục. Những vật dụng vô tri ấy như nhìn tôi nhắc khẽ: “Cô ấy kìa. Cô ấy đang ở bên trong căn phòng này.”. Và tôi mỉm cười, đẩy cửa, đi về phía tia nắng mùa đông bé nhỏ bên trong.

Một ngày, con đường nhà em thức dậy sau cơn mưa, mát rượi mùi lá non và hơi nước. Em chạy ra trước cửa nhà đón tôi, bộ pijama vàng rực, tóc rối, tay vẫy ríu rít và miệng mỉm cười.

Ngày cuối cùng của mùa đông vừa qua.




Xuân ở chỗ chúng tôi đến muộn. Thời tiết vẫn nóng lạnh thất thường, như tiếc nuối một mùa đông quá vãng. Dù vậy, cỏ bắt đầu xanh hơn, và hoa cúc dại nở vàng khắp triền đồi dọc theo đường đi học. Từng bước chân đặt xuống đường đều bị mùa níu lại, ngẩn ngơ.

Mơ hồ có một mầm xanh vừa cựa mình nhú dậy, đẹp đẽ và đau đớn.

Trung thu, trong ký ức tôi, là một ngày đáng nhớ (thành phố chúng tôi nằm ở Nam bán cầu). Tôi và em đi dạo quanh China Town lóng lánh đèn lồng và rực rỡ áo quần. Em đặc biệt biết bao, khi là người con gái cùng tôi chụp ảnh mặt trăng tròn xoe trên sân thượng, thắp nến và chia nhau chiếc bánh kem trà xanh thơm mát. Thế giới khép chặt của tôi, vào một đêm trăng, đã bắt đầu đón nhận ánh sáng từ bên ngoài, thứ ánh sáng mới mẻ như một đoá hoa mùa xuân không tên bên vệ đường.

Tháng mười đến. Tôi tặng em chiếc cốc thuỷ tinh thật to, để em thả vào đó từng mẩu giấy be bé, xanh lá cây cho ngày vui, và xanh dương cho ngày buồn. Em gọi đó là Emotion Cup, và đặt nó cạnh chiếc xe đạp đồ chơi yên sau chất đầy kẹo mút. Thỉnh thoảng, tôi len lén giở cốc lên xem, đếm xem đã có bao nhiêu ngày vui trôi qua.

Em không muốn tôi tặng hoa cho em vào một ngày đẹp trời. Em bảo để dành hoa cho những ngày mưa u ám. Tôi hứa là em sẽ luôn có quà, xương rồng vào ngày nắng, hoa tươi vào ngày mưa, kem xoài vào ngày lạnh, bóng bay vào ngày buồn, xe bus in dấu Pass vào ngày thi, và truyện ngắn, vào ngày đặc biệt.

Còn những ngày không gặp nhau thì sao? Ai sẽ tặng quà cho em?

Đôi lúc, tôi nghĩ về em như một ẩn số, tràn đầy bí mật và thử thách. Tình cảm giấu kín như một ngôi sao xếp nằm dưới đáy chai, muốn lấy ngôi sao ra nhưng lại sợ chai thuỷ tinh bị vỡ. Chúng tôi cố gắng hoài nghi bản thân và tìm ra rất nhiều lý do.

Những lý do

Chưa bao giờ là một lời giải đáp.

Bắt đầu bằng trò chơi trẻ con, các loại mật mã tôi và em tạo ra dần trở thành một lăng kính trong suốt để chúng tôi soi vào nhau, thấu hiểu. Trên đường về nhà, trên xe lửa, giữa phố đông, giữa đêm khuya..., bất chợt nhưng vẫn được trông đợi, từng dòng mật mã được gửi đi, chất chứa trong đó ước nguyện thầm kín về một ngôi sao nằm yên dưới đáy.

Và màu sắc trở thành một ngôn ngữ mới, diễn tả những gì không thể nói thành lời. Những vạch mưa màu đen có nghĩa hôm nay là một ngày thật tệ, cái ô màu xanh xuất hiện như một lời dỗ dành, củ khoai tây cười toe toét thay cho niềm vui trở lại, và quả bóng bay là lời tỏ tình đầu tiên.

Tất cả đều thầm kín, không lời.

Cho đến khi tôi hôn em dưới rèm cây, xao xuyến.





Chúng tôi xa nhau khi những ngày hè chưa kịp trôi qua hết, nhưng một phần của mùa hè ở lại, nồng ấm trên môi.

Đã đủ nắng để có thể nằm dài trên bãi cỏ, lười nhác nhìn nhóm người hào hứng chơi bóng đằng xa. Đã đủ dịu để cởi dép, đi chân trần trên mặt đường nham nhám. Đã đủ gió để mặc áo ngắn tay chạy tung tăng trên bãi cát, nghe nước biển lùa vào chân mát lạnh. Đã đủ tin yêu để hét thật to trước biển, vẽ nụ cười lên cát, mặc kệ sóng cuốn trôi.

Cả thành phố trở nên gần gũi và dễ mến. Quán cà phê mùa hè bình yên bên vệ đường. Con bồ câu béo ú đậu lên mặt bàn, như ngóng trông ai đó bên cốc cappuccino thơm phức. Và những tán cây xanh vẫn muôn đời rì rào, tưởng chỉ cần với tay là chạm ngay được vào gân lá.

Dưới đường, xe điện nuối đuôi nhau chạy qua dãy phố mua sắm náo nhiệt, tiếng chuông leng keng giục giã.

Cuộc sống kì diệu mỉm cười trước hai người đang yêu. Hạnh phúc ngỡ ngàng như mới tìm thấy lần đầu, chật căng lồng ngực.

Tháng mười một vẫy chào cơn mưa và những ngày lạnh bất chợt, chỉ còn nồng nàn mùi hương cây cỏ dưới nắng. Và Giáng Sinh gõ cửa.

Dàn đồng ca bắt đầu hát những bài ngợi ca mùa an lành trước cửa nhà thờ. Con phố đối diện tiệm trà xanh vụt hoá thành dòng sông sao, lung linh đèn thắp. Tôi gọi đó là những ngôi sao dẫn đường, vì mỗi lần đi lạc, tôi lại nhắm hướng con phố quen thuộc với hàng trăm ngọn đèn mà trở về. Ở đó, tôi sẽ lấy điện thoại ra, gọi cho em hỏi đường về, và em dõi theo từng bước chân tôi, ân cần.

Có đêm nhớ em da diết, tôi chạy ra ngoài, đón chuyến tàu lên trung tâm thành phố, mua hai ly chocolate nóng, rồi đón ngược chuyến tàu lên nhà em. Bối rối đưa ly chocolate đã nguội cho em trước cửa, tôi chìm sâu vào đôi mắt trong thật trong, ướt mềm sắc cỏ. Ôm em vào lòng, đêm lặng yên, run khẽ. Có một điều kì diệu vừa được sinh ra.

Chúng tôi khoác tay nhau ngược lên thành phố. Những khung cửa kính vẫn sáng đèn lúc nửa đêm, trưng bày nhiều mô hình khác nhau về vở kịch Giáng Sinh truyền thống. Em ngả đầu vào vai tôi, xem chú wombat béo ú lặc lừ di động trên sân khấu rộn rã tiếng nhạc.

Ôi mùa hè...

Dịu dàng như một giấc mơ.

Như một bài ca đợi chờ.

Đã bao lâu rồi ta không làm thơ?

Khiết Lam

Thư tác giả:

Những ngày tươi đẹp của chúng tôi đã đi qua như thế đó. Mỗi một khoảnh khắc, mỗi một mùa lành là một phần của ký ức, một phần của tình yêu. Khởi đầu đã tình cờ, thì kết thúc cũng mơ hồ. Ngày gặp lại em trở thành ẩn số lớn nhất của câu chuyện. Có điều gì hơn việc hai người yêu nhau có thể chạm vào nhau, thật sự chạm vào nhau?

Tôi vẫn hay ước ao như thế. Đôi lúc, chỉ một niềm khao khát cháy bỏng như được chạm tay mình vào một bờ vai gầy guộc thôi, cũng không thể thực hiện được khi bờ vai ấy cách bàn tay 5 giờ xe chạy và 2 giờ chim bay. Tôi biết rất nhiều cặp tình nhân mơ có cánh cửa thần kỳ của Đôrêmon, hay lãng mạn hơn, họ mơ thấy mình biết bay, để chỉ trong một hay vài chớp mắt, là một khoảng trống được lấp đầy.

Nhưng cũng có khi người ta mất nhau khi họ cách nhau một tầm tay với. Và những ước định tan vỡ, như bong bóng xà phòng vỡ tung dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cảm nhận được sự đau đớn của một bàn chân đặt nhẹ trên mặt đường với ý nghĩ một lúc nào đấy, một bàn chân yêu dấu khác cũng đặt lên đây. Chỉ có điều là không trùng nhau. Không thể trùng nhau.

Và có lẽ cho đến chừng nào bàn tay vẫn nhẹ bẫng một niềm trông ngóng, thì các nhân vật của tôi vẫn tiếp tục đêm đêm ngước lên bầu trời tìm kiếm chiếc máy bay mang bóng dáng của một ngôi sao vụt qua.

Dù thế nào đi nữa, tôi thật lòng muốn được cùng em viết tiếp câu chuyện của chúng ta.

Happy Valentine!

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

Ngày 11.3.2008

- Ngày mai là 12, heheh...Em, mình quen nhau được bao lâu ời ?
Hơ, sao hôm nay anh nhớ hảaa ?

- Chớ chứ, tại mọi bữa hem nói thôi, hehehe...
Anh đóan coi được bao lâu? hị hị

-Em nói đi, hem nhớ chứ gì ???
Nhớ chứ, ngày mai là 21 tháng...........

( là lá la...)


~~~~~~~~
Trên đây là trích 1 đọan đối thoại ngắn của 2 nhân vật chính hị hị hị........
Ngày mai là 12 :)
10.18 pm
11.3.2008