Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2008

Green tea hope

Green tea hope magnify
Sáng chủ nhật, dậy sớm, lau dọn nhà cửa, lau nhà bằng nước thơm mùi bạc hà, thành ra bây giờ cả căn nhà nhỏ cứ thoang thỏang, rất là dễ chịu...
Hôm nay, mẹ nấu cari, hị hị....thơm quá mẹ ui....
Hôm qua trời mưa lớn, thành ra 8.3 ngập nước và ướt át, nhưng quyết tâm vẫn đi chơi và vẫn vui hị hị... biết sao được, ai bảo hôm qua là 8.3 và lại là thứ 7 heheheeh
~~~~~~~~~~~~~

Green Tea Hope


Vừa thoáng thấy bóng dáng gầy guộc của Lam kiên nhẫn đứng giữa hàng người xếp hàng, Phan chững người lại. Anh như hoá đá trước những cơn gió ẩm ướt một ngày cuối đông đang thi nhau quất vào mặt.

Không dám chạy lên phía trước để nhìn rõ mặt Lam hơn, Phan đăm đắm nhìn cô từ phía sau. Bờ vai thon khoác hờ chiếc khăn xanh da trời mềm mại anh tặng cô đêm Giáng Sinh, đôi bàn tay bé nhỏ Phan vẫn hay khẽ khàng ấp trong tay, mái đầu nghiêng nghiêng với vài cọng tóc đen loà xoà, loáng thoáng mùi hương nhẹ nhàng vương trên từng sợi tóc.Tất cả ký ức êm đềm từ lâu Phan vùi vào một ngõ ngách lẩn khuất nào đó, sâu đến mức tưởng như chúng thuộc về một thế giới khác, nay chỉ còn cách Phan 3 người khách xếp hàng, gần đến mức với tay ra là chạm vào được.

Phan bùi ngùi, vậy là Lam vẫn chưa từng thay đổi thói quen giữa 2 người trước đây, lúc anh và cô còn xếp hàng ở góc phố nhỏ này, háo hức chờ mua cho bằng được một chiếc bánh kem trà xanh. Đôi khi, gặp phải sự chen lấn từ một vài người vô ý, Phan sẽ quay lưng ra ngoài, 2 tay quàng qua vai Lam, dịu dàng và tin cậy.

Quá khứ như quay trở lại, khi một người đàn ông to cao tiến lên hơi vội, huých phải Lam làm cô suýt ngã. Phan nhoài người định chạy lên đỡ Lam lại, nhưng cô đã kịp lấy lại thăng bằng. Tự nhiên thấy xót như có một mảnh vỡ vừa cứa vào tay, Phan quay người đi, vội vã, lủi thủi như chạy trốn. Anh nghe rõ tiếng bước chân mình gõ xuống lòng đường run rẩy, xốn xang. Điện thoại réo liên hồi bản “What you’re waiting for?” giữa hằng hà những thứ linh tinh trong túi áo càng làm mọi thứ có vẻ thêm hỗn độn. Số Khuê nhấp nháy trên màn hình, Phan thở phào, nghe máy, thấy như có một làn gió mát thoảng qua trán làm đầu óc căng thẳng dịu lại.

_ Anh học xong chưa? Hôm nay có mệt không? - giọng Khuê từ tốn và ân cần

_ Ừ, anh vừa từ trường ra, đang đi lòng vòng. Anh không mệt.

_ Anh uống với em một tách chocolate nóng nhé. Ở Lost.

Phan hơi ngần ngừ, anh không muốn để cho Khuê tí gợn nào của sự hi vọng vào một tình cảm không thể có. Như hiểu được Phan đang nghĩ gì, Khuê mỉm cười bên kia điện thoại:

_ Yên tâm đi, em không suy tưởng gì đâu. Chỉ là cho một ngày đặc biệt với nhiều người và tĩnh lặng với chúng ta thôi.

Phan bước vào Lost, bỏ lại đằng sau tia nắng cuối cùng trong ngày. Chiều nhập nhoạng tối. Lost lúc nào cũng vậy, lãng đãng như vạt sương ai đánh rơi phía cuối đường. Khuê ngồi trên ghế cao, tóc đen mềm buông xoã, cúi mặt ôm đàn và phả từng chùm âm mượt mà vào đêm.

Một ngày ta chợt quên

Chiếc hôn mềm cho em

Một ngày ta gặp nhau

Bàn tay đâu thể giấu

Những dịu êm lần đầu...

Phan nhận ra mình vừa đánh rơi một điều gì không thể gọi tên. Ngay cả nỗi nhớ cũng lạ lùng.

Gương mặt Khuê nhìn nghiêng như một mảnh trăng xanh biếc, điềm tĩnh và lặng lẽ. Phan thở dài. Ánh trăng thường gợi anh nhớ đến sự đơn độc.

Nhấp môi vào làn hương nồng nàn của tách chocolate nóng Khuê vừa mang đến, Phan chợt nghĩ giá như anh có thể chạy ra giữa đường và hét tên Lam thật to. Nhưng anh chỉ mỉm cười, đầu hơi cúi xuống, mỏi mệt và hoài nghi.

Khuê đặt nhẹ tay lên vai Phan.



_ Nói cho em biết, nếu anh có thể tự do làm bất kì một điều gì, không để tâm đến người khác cũng như chính anh, anh sẽ làm gì?

Nhớ đến ý nghĩ thoáng qua lúc nãy của mình, Phan bật cười.

_ Anh sẽ choàng tay qua vai một cô gái, che cho cô ấy không bị người khác va phải, và ăn thoả thích một cái bánh kem trà xanh.



Khuê bình thản.

_ Em ghét ai mong ước những điều chính bản thân họ có thể làm được trong hiện tại.

Phan tránh ánh mắt của Khuê, nhưng không thể không nghe từng tiếng chậm rãi của cô buông vào tai mình, giọng vẫn êm như khi cô hát.

_ ... nên em ghét cả em nữa. Nếu em có thể tự do làm bất kỳ một điều gì, không phải nghĩ cho ai hết, kể cả chính bản thân em, thì em sẽ nắm tay kéo anh chạy đến dưới tháp đồng hồ ở trạm xe lửa, nơi lần đầu tiên em gặp anh, và ôm anh thật chặt.

Khuê thở dài.

_ Nhưng em không thể làm được. Vì anh vẫn thuộc về một nơi khác không phải là hiện tại. Và vì em nữa... Vì em không thể bước vào thế giới của anh, hồn nhiên và tự do như cô gái với chiếc bánh kem trà xanh kia...

Mảnh trăng xanh biếc tan biến cùng sự yên tĩnh cô độc, và Khuê trước mặt Phan chỉ còn là một cô gái yếu đuối với sự nhạy cảm của chính mình.

Anh siết khẽ bàn tay đặt lẻ loi trên mặt bàn của cô, thì thầm.

_ Anh xin lỗi.

Mắt Khuê hơi ướt khi cô mỉm cười.

_ Em ghét ai xin lỗi về những điều mình vốn không thể làm khác.

Rồi cô bắt Phan xoè tay ra, và thả vào đó một viên sỏi nhỏ tròn xoe.

_ Quà của anh. Khi nào đi lạc, hãy nhìn nó để biết đường về. Em vẫn ở Lost...

Phan miên man nhìn viên sỏi, nó cứng rắn và bé nhỏ, như Khuê.

_ Còn bây giờ thì hãy đi tìm cô gái của anh đi.

Chưa để anh kịp từ chối, Khuê run rẩy:

_ Ngố ạ, đi đi trước khi em khóc.

Bối rối ôm chặt lấy Khuê để nước mắt cô chảy ướt đầm vai áo, Phan như trở về lần đầu tiên, khi cô bắt gặp anh ngồi ôm gối chết lặng ngoài trạm xe lửa – chuyến tàu của Lam vừa lăn bánh.

Phan bước ra Lost, để lại tiếng hát Khuê lơ đãng như làn khói thuốc ai phả ra một ngày mùa đông đầy gió..



Chiếc hôn lần cuối

Còn hồng trên môi

Ngày qua rất vội

Bao giờ có đôi...

Chấp nhận một điều gì đó mong manh như tình yêu còn khó hơn tìm cách từ chối nó.

Mùa đông, nền trời sáng và nhạt, hơi lạnh lùa vào tóc, nhẹ bẫng. Trạm xe vắng người, yên ắng. Phan tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt. Anh thấy mình trôi bồng bềnh, xuyên qua những con phố dài, qua những áng mây xanh mờ, và gương mặt Lam hiện ra, đôi mắt nâu biếc mở to, xao động.

_ Em phải đi rồi.

_ Anh biết.

_ Đừng nhớ đến em.

_ Anh biết.

Hơi lạnh thấm ướt vai Phan. Anh thấy mình hoàn toàn không được che chắn trong lớp không khí trong suốt. Đã 2 năm rồi, nhưng cảm giác ngồi trên chiếc ghế này vẫn chưa từng thay đổi. Anh tưởng như chỉ cần mở mắt ra, đã thấy Lam ngồi cạnh. Cô sẽ dịu dàng vuốt tóc anh, rồi hôn anh thật khẽ trước khi bước lên xe. Và anh sẽ ngồi yên, đếm từng mảnh băng đang tan vỡ.

Phan thì thầm trước khi bước đi.

_ Anh nhớ em, Lam.



Chiếc bánh kem trà xanh nằm lặng yên trên băng ghế, thơm mát, ngọt ngào, như-lần-đầu-tiên.

Có thể chỉ một khoảnh khắc sau đó, một cô gái với đôi mắt nâu xao động sẽ bước đến. Cô sẽ giật mình, vì thấy tên cô trên lớp kem xốp mịn màng, vắt qua một ngôi sao nhỏ. Và cô sẽ cúi xuống, đọc kĩ từng dòng trên mảnh giấy gập đôi đặt dưới chiếc bánh.



Anh biết mình chia tay nhau vì một lí do rất tốt.

Anh không phàn nàn gì cả. Mọi việc đều rất hợp lý.

Nhưng anh đang chờ đợi. Em biết không?

Nhưng cũng có thể, sẽ chẳng có cô gái nào bước đến. Và sương đêm sẽ thấm ướt tên của cô trên mặt bánh, như những giọt nước mắt.

Có gì quan trọng hơn, khi chiếc bánh vẫn thơm mát, ngọt ngào, như-lần-đầu-tiên.

Khiết Lam

0 nhận xét: