7 năm rồi :) em yêu anh
Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013
Ngày 12 tháng 6 năm 2013
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 00:07 0 nhận xét
Nhãn: cho anh yêu của em, for love, for me, ngày 12, nhớ anh, tháng 6
Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013
Hội An
Các quán ăn ngon:- Cao lầu: 38 Trần Phú. Nhà này chỉ ăn mỗi cao lầu là ngon nhất, các món khác rất bình thường. Giá 35k/bát. View quán rất đẹp.- Cơm gà: trên đường Nguyễn Trường Tộ, nằm trong khuôn viên của Phòng Nội Vụ. Chỉ bán từ tầm 17 - 18h chiều của 2 vợ chồng già. Đây là quán chủ yếu người bản địa ăn, ít khách du lịch. Giá 15 - 20k/đĩa.- Bún mọc đủ loại: Bán đầu hẻm đối diện số 29 Lê Lợi. Cực kỳ ngon. Chỉ bán vào buổi sáng. 15 - 20k/bát.- Thịt nướng cuốn bánh ướt: giá 3k/xiên. Chè: 5k/ly. Bán ở khu vực gần Chùa Cầu. Nhớ hỏi giá trước và trả giá vì nếu không biết người ta sẽ bán cho bạn giá 5k/xiên và 10k/cốc.- Quán Trung Bắc: 87 Trần Phú. Quán cơm nói chung bán đủ thứ: cơm gà (riêng ngày rằm không bán), bánh bao bánh vạc, cơm các món, cao lầu. Cơm gà, cao lầu và các loại bánh giá 25 - 40k/món. Các món mặn giá tầm 60 - 80k. Quán này ăn mình thích nhất rau muống xào mới đểu. Phục vụ quán toàn các chú trung niên, tâm tính vui buồn bất chợt, lúc vui thì gọi con xưng chú, lúc buồn gọi mình là cô xưng con T__T. Nếu ngồi được chỗ ở trước cửa quán thì view rất đẹp.- Cafe Cargo Club: 107 Nguyễn Thái Học. View đẹp cực kỳ, bánh ngọt cũng ngon. Buổi sáng ngồi cafe ở đây thì không còn gì thích bằng.- Bar Xưa và Nay: 51 Lê Lợi. Buổi tối ngồi có bật nhạc sập sình, có bàn Billiard cho khách chơi.- Shop Hồng Đào: 70 Lê Lợi. Chuyên bán các loại vòng vèo đồ trang sức.4. Khách sạn và giá cả:- Giá khách sạn Hội An thì rất là vô cùng, có thể đi xa hơn 1 chút qua khu Cẩm Hội (qua chùa Cầu) giá có thể 120k/phòng (tùy mùa). Mùa cao điểm có thể đắt hơn mấy lần. Càng đặt sớm thì giá càng có thể rẻ.- Các nhà nghỉ bên trong phố giá cao hơn, từ 300 - 400k/phòng.- Khách sạn mình ở: Lucky Star: 622 Hai Bà Trưng. Tel: 0510.3919999/0913480680. Giá phòng từ 250 - 500k.
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 16:49 0 nhận xét
Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013
14.2.2013
sms: "Mừng ngày 14/2 vợ yêu. Càng xa bx càng yêu bx nhiều hơn :*"
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:58 0 nhận xét
Ngày 19 tháng 9 năm 2009
Chịu đựng nhiều thành quen. Quen nhiều thành chai lỳ!
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:53 0 nhận xét
18.9.2007
- 18.9.2007
-
Sáng nay SG ko có nắng, lại còn có trận mưa rào, khoác nhẹ cái áo rồi chạy vù đi sửa cái quần cho papa...về nhà, ăn sáng bằng đồ ăn cũ hôm qua còn, chế biến lại cũng ngon, lại tiết kiệm! Dạo này đâm ra tiết kiệm đủ thứ, lúc trứơc có tiền thì hay mua đồ ăn, dẫn thằng em mum KFC,nt lung tung hỏi thăm bạn bè, ( giờ chẳng nhắn cho ai mà cũng chẳng thấy ai nhắn cho mình, hay thật )giờ thì cũng có đấy, nhưng chẳng biết dùng vào đâu, mà cũng chẳng hỉu sao vẫn cứ hết hihihi.... ( à, có tiền thì đi cafe, rủng rỉnh thì đi ăn món ngon ngon với aiu, mua đồ ăn cho thằng em... )
Dạo này chán mọi thứ, ko phải cảm giác nản, cũng ko phải mệt mọi muốn buông xuôi mà là chỉ muốn ở 1 mình, bình tâm mà suy nghĩ . Suốt 1 tuần, cũng onl đấy, nhưng hầu như im lặng, chẳng nói chuyện với ai nhiều.Lang thang blog, để lại cm cho vài ng bạn, để thấy mình vẫn như mọi ngày, vui vẻ, vô tư, nhưng bên trong...[...]
Có những chuyện cứ nghĩ rằng sẽ chẳng bao h xảy ra với mình, vẫn cứ thoải mái, có khi nó đến với ng bạn xung quanh, cũng chỉ có thế an ủi, động viên,lúc đó chẳng thế nào hiểu bạn mình đã phải chịu đựng nỗi đau 1 mình như thế nào, đến lúc nó xảy ra với mình, thì hoàn toàn bất nhờ, chẳng thể nào chống đỡ, chẳng biết đối mặt với nó ra sao, chẳng thể nghĩ rằng nó tác động mạnh đến thế dẫu biết là chuyện qua rồi , dẫu nó chỉ lài chuyện cỏn con so với những nỗi đau khác!Chỉ biết co lại, đối diện với những suy nghĩ của chính mình.Run rẩy !
.....
...
..
.
[....]
Chợt thèm cái cảm giác ngày còn bé, đi học được ba mẹ đưa đón.Mấy hôm trước, xem chương trình Thay Lời Muốn Nói, cô MC có nhắc đến bài " Tôi đi học", mới chợt nhớ, bài văn ấy, ngày xưa ập viết, viết đi viết lại đến thuộc lòng.Tự hỏi lòng, mình còn quên bao nhiêu kỉ niệm ? Còn có thể nhớ những kỉ niệm ấy bao lâu ?
Tất cả, những kỉ niệm đó, ngọt ngào đó, tôi sẽ ko bao h quên
:::: Thanh Tịnh ::::Tôi Ði Học
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lanh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quí và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.
Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.
Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì
thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.
Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:
- Mẹ đưa bút thước cho con cầm.
Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:
- Thôi để mẹ nắm cũng được.
Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.
Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.
Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sũa.
Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.
Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ . Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.
Nhưng lần này lại khác. Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp.
Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.
Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.
Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp. Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước. Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.
Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:
- Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa ? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại.)
Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động. Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.
Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:
- Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.
Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trươc. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp. Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng
trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.
Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.
- Các em đừng khoc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.
Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp. Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật.
Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật.
Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:
Bài tập viết : Tôi đi học !
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:52 0 nhận xét
Nhãn: cho anh yêu của em, story
3.11.2007-ngày đầy gió
Ngày hôm nay SG đầy gió , cái màn cửa cứ bay bay...thik lắm!
Mấy hôm nay SG đã bắt đầu lạnh. Giữa không khí thế này, lòng thèm hơn 1 hơi ấm, 1 đôi bàn tay. Nói chính xác hơn là, thèm được ôm anh, ôm thật chặt ^__^
Bàn tay anh ko to, nhưng cũng đủ để bao trọn lấy tay em, ấm áp.Nhớ kinh khủng!
Nhớ hơi ấm của anh, giọng nói anh, tiếng cười, dáng đi.....và cả cái cách anh cầm thuốc hút!
2 hôm nay khóc nhiều, khóc vì lo, vì nhớ, vì ấm ức và vì đủ thứ chuyện linh tinh... Lo anh bệnh,và buồn nhiều vì cảm thấy ko được ở gần bên anh lúc này, ko làm gì giúp dc anh đỡ mệt.... Chẳng thể làm gì được cho anh lúc này, vì em đang ở xa anh quá.Tự nhiên chỉ mún khoảng cách giữa quê anh và nhà em, nhỏ xíu thôi, nhỏ chỉ bằng bàn tay em thôi , nhỏ như vậy , để em được gần anh, được lúc nào cũng ở bên anh ít nhất là trong những lúc anh bệnh.
Ừ thì trời lạnh, nên em nhớ anh da diết, thèm lắm được nắm bàn tay ấy, thèm lắm được nép vào bờ vai yêu thương ....
Nhớ anh nhiều! Yêu mãi, yêu hoài, anh nhé!
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:51 0 nhận xét
Socrates in love
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:50 0 nhận xét
Nhãn: sách, Socrates in love
Gặp gỡ tháng Tám
Dịch giả : Nguyễn Mạnh Hùng
Tiếng đàn dương cầm bắt đầu chơi bài ” Claire de Lune” của Debussy theo điệu bolero, và người con gái lai đen cất lên tiếng hát thật tình tứ. Ana Magdalena cảm thấy xúc động. Nàng gọi một ly rượu gin pha với soda và nước đá, thứ rượu mà thỉnh thoảng nàng tự cho phép mình uống và nó rất hợp với khẩu vị của nàng. Nàng học được cách thưởng thức loại rượu này khi nàng đi chơi riêng với chồng, một người đàn ông chỉ uống rượu khi vui bạn và đối xử với nàng một cách lịch sự và chiều chuộng như một người yêu thầm lén.
Nàng không để cho người đàn ông chủ động. Nàng cưỡi lên người ông và làm tình một cách say sưa, ngấu nghiến hưởng trọn khoái cảm cho riêng mình, mà chẳng nghĩ gì đến ông, cho tới khi cả hai mệt nhoài, mồ hôi chảy ra như tắm. Nàng vẫn nằm trên, một mình phấn đấu với sự dằn vặt của lương tâm dưới luồng gió nóng và tiếng động ồn ào của cái quạt trần, cánh tay của ông giang ra dưới sức nặng của thân thể nàng. Nàng bò xuống và nằm ngửa bên cạnh ông. Người đàn ông nằm yên cho đến khi thở được bình thường rồi hỏi ” Tại sao cô chọn tôi?”
Nàng tự nhiên thức giấc lúc trời vừa sáng. Nàng nhắm mắt nằm mơ màng một lúc, không dám nhận rằng nàng đang bị đau nhói hai bên thái dương hay thấy đắng miệng vì cảm giác phiền muộn là có điều gì bất trắc đang chờ đợi nàng trong cuộc sống thật ngoài kia. Từ tiếng động của cái quạt trần nàng biết rằng đã có điện trở lại và căn phòng hiện ra rõ rệt trong ánh sáng ban mai chiếu trên hồ.
Đột nhiên, như bị sét đánh, nàng phải đương đầu với nhận thức phũ phàng rằng, lần đầu tiên trong đời, nàng đã phạm tội thông dâm và ngủ với một người đàn ông không phải là chồng mình. Bàng hoàng, nàng quay lại nhìn người đàn ông thì không thấy ông ở đó. Ông cũng không ở trong buồng tắm. Nàng bật đèn lên, quần áo cuả ông không còn ở đó, chỉ còn quần áo của nàng mà đêm hôm trước nàng vất dưới sàn thì nay đã được gấp lại và để một cách trìu mến lên trên ghế.. Cho đến lúc ấy nàng chưa nhận thức được rằng nàng không hề biết gì về người đàn ông, không biết cả tên ông, và tất cả những gì còn lại trong cái đêm điên cuồng đó là mùi nước hoa oải hương phảng phất trong bầu không khí đã được thanh lọc vì trận bão. Mãi tới khi nàng cầm quyển sách trên bàn cạnh giường ngủ để vào túi đi biển nàng mới thấy trong những trang sách đầy những chuyện khủng khiếp, người đàn ông đã để lại một tờ giấy hai-mươi Mỹ kim.
Người đăng: Cỏ Mềm vào lúc 23:49 0 nhận xét