Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2007

Ngày 26.12.2007


Ngày 26.12.2007 magnify

" Anh về tới nhà rồi em ah, anh ăn cơm luôn rồi.Anh sẽ nhớ em lắm đó
.Anh nhớ bé nhiều :( "

Yêu thương là anh, anh thương yêu của em :)
Em đang nhớ anh neh, rất nhiều.

=================

Hôm nay đi học lại sau 1 tuần nghỉ xả hơi...haiz...cáii lớp thường ngày chen chúc, hôm nay chưa tới 1 nửa đi học , chắc là còn ảnh hưởng không khí Noel phải hun ta heheh......Nhưng mà tớ siêng nhá, tớ ngoan nhá , tớ đi học neh ... ^_^
Trưa về, hôm nay có dì và dượng ở Vĩnh Long lên chơi, nên ba tớ, em trai tớ và tớ xuống nhà Ngoại ăn cơm, khỏi nấu, hị hị...sướng quá !
Chiều, ba đi công chuyện xuống SG, tớ, lại nổi cơn làm biếng nấu ăn, mè nheo ba mua vịt quay bánh mì! Hị hị...lại được nghỉ làm bếp thêm 1 buổi nữa, là lá la.......

Một ngày bình thường và giản dị, tớ cảm thấy hạnh phúc,như thế! Hạnh phúc của riêng tớ

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

{ 24.12.2007}

{ 24.12.2007} magnify
Là Noel thứ 2 em có anh :)
Là vẫn tay trong tay dạo phố ( có khác chăng là năm nay vác thêm cái balo bự thiệt bự để đựng 2 cái nón bảo hiểm,hị hị... )
Là anh còm nhom
Là em mũm mỉm

Hôm nay mọi ng khen em xinh cơ anh ah
Là ở bên cạnh anh mỗi dịp Giáng Sinh về

=============
Hôm qua nhá, tớ mang giày cao gót neh, hic...đi 1 hồi đâu chân ơi là đau hix hix...nghỉ chơi với nó
Hị hị...có ng bảo đổi giày cho tớ đỡ đau chân neh, iu thế
Mà anh bảo, tập đi nhiều cho quen, mẹ cũng bảo thế,mọi ng cũng bảo thế, hị hị...từ hôm nay tớ sẽ mang giáy đi loanh quanh trong nhà í í ,nói giỡn á
Noel mà ko lạnh làm giảm không khí còn có 1 nửa ah, bùn 5p
Merry Christmas and Happy New Year

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2007

Bay bay...bong bóng nhỏ!

Là một buổi tối, đầy gió, thả hồn theo từng giai điệu , thả hồn lung linh theo những ngọn đèn nhỏ đủ màu nhấp nháy, và...tớ phát hiện ra 1 bong bóng nhỏ bay trên bầu trời kia ( ngạc nhiên vì cái sự tinh mắt này vì tớ bị cận,và tầm nhìn hạn chế vào buổi đêm )
Bất giác khều tay anh chỉ trỏ và mè nheo " Anh,mua bong bóng cho em chơi ii "
Anh bẹo má tớ nhé, 1 hành động từ lâu lắm ùi.... h nó lặp lại, làm tớ..... phải nói sao ta, hị hị.... cảm thấy mình bé nhỏ trước anh. " Em, y như con nít á "
Là tớ á, còn nhõng nhẽo anh mua bong bóng xà phòng để thổi nữa cơ, cơ mà...anh chưa tìm ra chỗ bán...
Chị Nhớ khen tớ dễ thương nhá .Bảo đảm trưa nay sẽ ko ngủ được vì khoái chí trong bụng và cả ngày như lo lửng trên mây cho xem, hị hị
Còn 3 ngày nữa là Noel, hôm nay ba mẹ đi Nha Trang, nhà còn 2 chị em. Phải lên kế hoạch ăn chơi và nấu món ngon ngon cho 2 chị em tớ tự thưởng thức
Sắp Noel rồi !

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2007

Ngày 17- Mấy hôm nay nóng ơi là nóng ah!

Ngày 17- Mấy hôm nay nóng ơi là nóng ah!


Nhớ anh ghê tơi :)


First love - Utada Hikaru
Once in a while
You are in my mind
I think about the days that we had
And i dream that these would all come back to me
If only you knew every moment in time
Nothing goes on in my heart
Just like your memories
How I want here to be with you
Once more

You will always gonna be the one
And you should know
How I wish I could have never let you go
Come into my life again
Oh, don't say no
You will always gonna be the one in my life
So true, I believe i can never find
Somebody like you
my first love

Once in awhile
Your are in my dreams
I can feel the your warm embrace
And I pray that it will all come back to me
If only you knew every moment in time
Nothing goes on in my heart
Just like your memories
And how I want here to be with you
Once more
yah yah yah

You will always be inside my heart
And you should know
How I wish I could have never let you go
Come into my life again
Please don't say no
Now and forever you are still the one
In my heart
So true, I believe I could never find
Somebody like you
My first love
oh oh

You will always gonna be the one
And you should know
How I wish I could have never let you go
Come into my life again
Oh, don't say no
You will always gonna be the one
So true, I believe I could never find
Now and forever

Ngày 14 tháng 12


Ngày 14 tháng 12 magnify
PS: cái pic ở trên là của Jiu tặng riêng cho tớ đấy nhá

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Là chiều nay , anh gọi tớ và hỏi rằng " Trưa em có ngủ ko ?" vừa nói mà vừa nhai kẹo cơ đấy!

Là tớ bảo rằng " em cũng mún ăn kẹo, anh để dành cho em đi "

Là anh bảo " vậy thì đi ăn với anh rồi về nha "

Anh nói rằng mới đi siêu thị ,mua được 1 hộp kẹo và...lôi ra từ trong túi bên trái 1....cái móc dt hình tim

Là anh bảo rằng " anh còn thấy 1 con sóc bằng bông,nhìn hay lắm.Nhưng anh lại thấy cái này, nên anh mua "

Là vì tối qua em buồn rồi đâm ra giận hờn vu vơ hay là sao anh nhỉ em xin lỗi neh,xin lỗi vì cái bản tính trẻ con ấy ... là vì em bảo rằng " mỗi ngày em mong gặp anh biết chừng nào " em nói thật đấy anh ah :) Nhất là trong mấy ngày qua ^_^
Là cảm thấy anh thấu hiểu trái tim em
Mỗi ngày,mỗi ngày em yêu anh nhiều hơn!


Tuyết rơi ở Northampton




“Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì

trái tim mình thực sự cảm nhận” [Zoro]


Chinatown buổi tối cuối tuần lung linh ánh đèn và rộn ràng người qua lại. Tôi đỡ lấy chiếc bánh gatô, chạy thật nhanh qua những ngôi nhà vòm cong mang vẻ đặc trưng vốn có của kiến trúc Trung Hoa. Tôi vẫy một chiếc taxi đang đỗ cạnh bốt điện thoại đỏ nằm trên trục phố chính.

- Tôi cần đến Northampton trước 12 giờ đêm nay được chứ?

Bác tài xế liếc khẽ đồng hồ, thoáng ngạc nhiên rồi quay sang dặn:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức. Thắt dây an toàn vào nhé, chàng trai. Tôi sẽ đi thật nhanh đấy vì chúng ta chỉ còn một giờ ba mươi phút.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười và lấy bàn tay quệt những giọt mồ hôi đang chảy lã chã trên trán, dù cho gió London vào những ngày đầu đông có buốt đến tận mang tai.


1. Chuyển tới học tại Northampton muộn, tôi dần phải làm quen với những sự ngạc nhiên không định trước. Tự thấy mình là một đứa con trai bình thường một cách quá đáng. Học khá các môn xã hội và yếu những môn tự nhiên. Thích ngồi một mình nghe những bản rock ballad cổ điển và đọc comic như phần lớn những người khác. Ngoài chút khéo léo đủ để góp mặt trong đội bóng đá khi vẫn còn học trường cấp ba ở Việt Nam, và chơi game rất tuyệt, thì có lẽ tôi không lấy gì làm nổi bật hay có gì đáng chú ý. Vậy mà dù da không xanh, bọn con trai cùng lớp nhìn tôi như quái vật Shrek. Chúng vẫn thường cùng nhau chơi games, đá bóng, ăn trưa và lang thang sau mỗi giờ học, nhưng tuyệt nhiên vì một lí do bí hiểm nào đó mà chúng luôn tìm cách từ chối khéo mỗi khi tôi ngỏ ý muốn tham gia. Lúc thì là đội bóng đã đủ người, khi thì lại “ Minh, cậu chơi games giỏi quá, bọn tớ không theo kịp”. Nói tóm lại, tôi cảm thấy bị tẩy chay và đơn độc một cách thậm tệ. Những đứa con gái thì, dĩ nhiên, không chơi games, đá bóng, mà chỉ suốt ngày thì thầm những vấn đề làm đẹp muôn thưở và cả về những anh chàng bảnh trai khóa trên. Trong lớp tôi, chỉ có duy nhất Olga là dường như chú ý đến tôi.
Cô gái nguời Nga ấy có đôi mắt trong veo như sắc sông Vonga, mái tóc vàng xoăn tự nhiên rủ xuống hai bên má và đôi môi hồng chúm chím lúc nào cũng thường trực nụ cười tươi. Ngược lại với Minh, Olga học khá những môn tự nhiên nên cô thường giúp tôi giải những bài toán hóc búa. Thi thoảng cô kể cho tôi về Puskin, về những bài thơ tình bất hủ, về khung cảnh huy hoàng của bờ Vonga rụng đầy những lá mỗi khi đến độ thu, về đất nước có mối quan hệ quá mật thiết với nơi tôi đã sinh ra. Olga cũng là người chỉ cho tôi những địa điểm bán sách rẻ, và dẫn tôi đi ăn nhiều món quái lạ ở những ngõ ngách của nơi này, vì cô đã sống ở đây được hai năm.
Sự giúp đỡ của Olga chưa đủ làm tôi cảm thấy dễ chịu với cuộc sống mới này, đơn giản vì tôi là một thằng con trai. Và vì thế, tôi cần và muốn có mặt trong những cuộc vui của tụi con trai cùng lớp.

2. Lí do để bọn con trai đẩy tôi ra khỏi mọi hoạt động tập thể đơn giản hơn những gì tôi suy diễn nhiều. Ray_ đứa con trai duy nhất trong lớp có vẻ không - ghét- tôi, kéo tôi lại sau giờ học và nói nhỏ
_ Minh, bọn con trai lớp mình không ưa cậu!
_ Tớ biết, nhưng vì sao thế?
_ Vì …Olga thích cậu.
_ Và ?
_ Tất cả chúng nó đều mong được Olga nhòm ngó tới, con bé từng nằm trong đội tuyển volleyball của trường đấy. Xinh đẹp, duyên dáng và kỳ lạ. Nhưng Olga chỉ để mắt tới cậu thôi.
Tôi chợt hiểu ra, chỉ còn biết nhún vai cười trừ. Có lẽ bọn con trai trong lớp thích Olga hoặc vì vẻ ngoài xinh đẹp hoặc vì sự bí ẩn, nhưng tôi dường như không mấy để ý, vì từ trước đến giờ, bóng đá, games và những trò chơi con trai có vẻ thu hút bản thân hơn là những cô nàng xinh xắn. Và con gái thì đôi khi vẫn lạ kì như vậy. Họ thích để ý đến những người không quan tâm đến họ. Giờ thì tôi nghĩ việc hòa nhập sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi đấy...
Sáng hôm ấy, khi tôi đến trường thì bọn con trai đã túm năm tụm ba lại từ lúc nào. Cả bọn đang soi mói Olga, xì xầm bàn tán điều gì đó về cô bé. Martin - đứa quậy nhất lớp hất hàm, vẫy tôi lại:
_ Hey, Minh, cậu biết tin gì chưa? Olga và Sean gàn dở mới kết thành một đôi đấy. Hôm qua có đứa gặp chúng nó đi cùng nhau ở rạp chiếu phim.
_ Sean ? – thú thật tôi chẳng biết đó là anh chàng nào.
_ Cậu không biết sao? Cái gã khoa văn, tóc dài, hôi hám, quấn áo kì dị, hay nói nhăng nói cuội và người lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lá ấy!
Tôi cảm thấy người cậu nóng bừng lên, không hiểu vì sao.
_ Heh, vậy là con bé không còn thích cậu nữa rồi nhé – Joey đệm vào châm chọc.
_ Gì chứ, tớ chẳng quan tâm, nó cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Nó có thể thích bất cứ gã nào mà.
Tôi nói những điều tôi không nghĩ, nhưng tôi nhận thấy đây là một cơ hội tốt để kết thân với tụi con trai, hùa luôn theo cũng chẳng mất gì.
_ Cậu biết Sean à? – Martin nhướng mắt.
_ Tớ nghĩ rằng tớ đã trông thấy gã một lần. Thật không thể tin được. Kinh tởm y như cậu tả đấy. Olga thật tầm thường quá, mất thể diện lớp mình thật.
Lũ con trai ném cho Olga những tràng cười chế giễu. Tôi liếc sang Olga, thấy cô bé cúi gằm mặt xuống, lặng im vờ như đang đọc sách. Có cái gì đấy nhoi nhói.

3. Từ hôm ấy trở đi, tôi và Olga không còn nói chuyện nữa. Bọn con trai trong lớp đã dần hòa nhập với tôi, tôi đã có thể tham gia tập cùng với đội bóng của trường, ăn trưa, chơi games, và đôi lúc ngồi tán gẫu về Olga cùng lũ con trai. Có lần tôi gặp Olga đi với Sean “ gàn dở”, một người bạn của tôi sau đó nói rằng Sean cũng từng ở trong tuyển bóng đá của trường… Thi thoảng tôi thấy nhớ lúc vẫn thường nói chuyện với cô gái Nga. Dù có những lúc gặp một bài toán khó muốn nhờ cô bé giảng, hay muốn xin lỗi vì đã cùng bọn con trai trêu chọc cô bé nhưng sĩ diện của một đứa con trai ngăn cản tôi làm điều ấy, và lại tôi thầm nghĩ đằng nào thì Olga cũng đã không còn thích tôi nữa. Thêm vào đó, những trận tập bóng miên man sau giờ học chuẩn bị cho giải đấu các trường trung học toàn nước Anh làm cho tôi phần nào quên bẵng đi chuyện đó.
Tháng mười một về lạc lõng vài con nắng giữa những cơn gió rét run người của London. Một phần vì chưa quen với thời tiết ở đây, một phần vì đội hình rời rạc hơn nhiều so với khi đá tập, đội bóng trường Minh đang bị đội chủ nhà London dẫn trước hai bàn ngay từ bốn mươi lăm phút đầu tiên. Cả hiệp đầu tiên, tôi không nhận được pha bóng nào truyền lại từ phía đồng đội. Bóng đáng nhẽ phải được chuyền đến chân tôi, và bàn thắng cho đội nhà là không thể chối cãi, thì đồng đội lại đảo sang hướng khác. Cậu chỉ cảm giác mơ hồ có điều gì đó bất ổn. Ngay đầu hiệp hai, tôi cố gắng dùng sự nhanh nhẹn của mình để tranh bóng từ chân đội bạn. Vừa cầm được bóng, chợt tôi cảm giác người hẫng đi khi một cầu thủ đội bạn trườn người ra xoạc bóng. Tôi ngã sóng xoài trên sân và rồi ngay khi chưa kịp định thần, tôi thấy chân mình đau buốt. Martin đã chạy qua, cố tình giẫm lên chân tôi. Tôi vừa đau, vừa ngơ ngác với những gì vừa xảy ra trước mắt. Tôi cố gượng dậy nhưng lập tức ngã ra vì quá đau, chắc hẳn đã bong gân. Tôi vẫn cảm thấy choáng váng khi được cáng ra khỏi sân trong tiếng chế nhạo của chính đội nhà:
_ Nhận lấy cái giá phải trả cho sự nổi bật nhé. Olga hẳn sẽ buồn khi biết tin mày bị gãy chân đấy.

…Tối London rực rỡ với dọc những cửa hiệu xa hoa sáng đèn. Tôi tha thẩn trên dọc phố Oxford Circus, với chân trái băng trắng và những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Tiếc cho công sức tập luyện mình đổ vào giải đấu thì ít, mà thất vọng vì những người mà tôi đã coi là bạn thì nhiều. Dòng người đổ dọc phố gấp gáp làm tôi nhớ đến Olga hơn bao giờ hết. Chợt điện thoại của tôi kêu báo có tin nhắn:
“ Minh, tớ biết cậu đã cố gắng rất nhiều cho giải đấu, nhưng những nỗ lực của cậu có thể bị phá hỏng nếu đặt niềm tin không đúng chỗ. Còn về Sean, tớ chơi thân với cậu ấy vì Sean là người tốt, không bao giờ có thể đánh giá nguời khác qua vẻ ngoài. Trước sinh nhật 18, người ta luôn ước, và tớ ước cậu biết một sự thật là tớ thích cậu. Northampton sắp có tuyết rồi đấy…”
Tôi mỉm cười và chạy thật nhanh về phía China town, chọn một chiếc bánh ga tô nhỏ xinh trong cửa hàng và viết chữ lên mặt bánh. Rồi vẫy một chiếc taxi đang đỗ cạnh bốt điện thoại đỏ trên phố…
Dù khoảng cách có là bao xa, tất cả những gì tôi muốn bây giờ chỉ là có mặt bên Olga trong những khoảnh khắc đầu tiên của ngày sinh nhật cô bé…

4. Northampton. 12h kém 5. Vừa đủ thời gian thắp nến lên chiếc bánh. Olga mở cổng, sững người trước mười tám ngọn nến cháy lung linh. Cô bé không nói, chỉ nở nụ cười rồi tháo chiếc khăn của mình choàng vào cổ tôi ngay khi những bông tuyết đầu tiên chậm chậm rơi xuống Northampton… Olga áp bàn tay cô vào đôi má đỏ ửng của tôi đang run lên vì lạnh. Gió đêm từ bãi cỏ cạnh trường tạt vào làm tắt những ngọn nến. Hi vọng Olga đã kịp thấy dòng chữ được viết lên mặt bánh :
“ Olga, ty mne nravishsya!*”…


Linh Nhóc & Zest Cowy


* Olga, I like you!

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

Ngày 7.12.2007

Sáng nay đi thi, anh nt bảo " Thi làm bài tốt nhé bé yêu :* " , làm bài rất tốt, trưa về cảm giác rất thoải mái :)

Mấy hôm nay được 1 cô bạn thân của mẹ động viên đi tập thể dục thẩm mĩ, để 1 đứa như tôi bớt tròn trĩnh đi 1 chút. Uh, bản thân cũng mún giảm đi vài kg, nhưng từ bao giờ ,hơi mũm mỉm lại là 1 cái tội để bằng mọi cách phải giảm cân ?! Đâm ra có cảm giác sợ gặp ng quen T_T,đi đâu cũng nghe nói chuyện đó, có phải đó là cảm giác tự ti ???

Mỗi ngày,từ đầu tuần đến nay vẫn nhai đi nhai lại cái điệp khúc đó! Thì chẳng phải tôi đã đồng ý đó sao ?? Sao cứ phải nói hoài thế ? Sao cứ phải lôi ra để nói đi nói lại, đổ lỗi lần nhau?!!! Cảm tưởng như sắp nghẹt thở. Cứ muốn ra khỏi nhà bất cứ khi nào có thể.


Đứng ở ban công hóng gió, nghĩ về anh,ước gì có anh ở đây, gặp được anh thì chắc cũng dễ chịu hơn nhiều... vừa nghĩ đến anh thì anh nhá máy " anh nhớ em thì anh gọi thôi, mà dt hết tiền nên anh nt. " Cười 1 mình . Là anh đấy, anh của riêng tôi . Anh bảo Cn anh sẽ lên, vậy là còn 2 ngày nữa. Sẽ nhanh thôi, nhanh mà! Thấy yêu anh lắm.
Tối mai và Cn ba mẹ đã có hẹn, được tự do 2 buổi tối cuối tuần,có thể mở to thả hồn theo nhạc.Hi vọng thế.


Mấy hôm trước, ra gần Nhà thờ Đức Bà, uống cafe vỉa hè với Jiu, thấy thoáng và thoải mái.Nói với chị là hôm nào sẽ dẫn anh ra đây, vì anh rất thik thế.


Thèm được ngồi trên bệ của 1 cửa sổ rộng lớn, nghe và cảm nhận gió thổi lồng lộng, thik lắm! Nơi đó còn có thể ngắm mưa rơi...Tôi đã từng ước ngôi nhà của mình sẽ có hồ để nuôi cá ,là hồ xây đàng hoàng, chứ ko phải là 1 chậu thuỷ tinh, có 1 chiếc xích đu nhỏ...trồng 1 giàn hoa tigôn trước cổng, trồng nhiều cỏ hoặc dây leo.... Anh đã từng bảo " uh,sau này sẽ thế ^^ " cảm thấy thích thú vì anh ko chê tôi quá trẻ con hay quá mơ mộng ^_^


Thèm được yên tĩnh 1 mình...

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2007

The Green mile


The Green mile magnify

Green mile - Dặm xanh ( 1999)
Diễn viên: Tom Hanks, Michael Clarke Duncan

  • The Green Mile
Tại một trại dưỡng lão, ông già Paul Edgecomb bỗng rưng rưng nước mắt và bỏ chạy ra ngoài khi đang xem một bộ phim tình cảm cũ rích. Quá khứ lại hiện về trong ông...

Năm 1935, tại nhà tù Gold Moutain, bang Louisiana, viên giám ngục Paul Edgecomb (Tom Hanks đóng) làm việc cùng các cộng sự Howell. Dean, Hary và Percy(một kẻ ngạo mạn, độc ác) luôn ỷ thế là cháu trai thống đốc. Họ cùng trông coi khu giam giữ tử tù chờ ngày hành quyết.

Một buổi sáng, gã Percy đã hét toáng lên làm kinh động cả dãy xà lim khi thấyngười ta dẫn vào một tử tù mới. Đó là người tù da đen to như hộ pháp John Coffey. Coffey có dáng vẻ chậm chạp và một bộ mặt thuần phác, trái ngược với những điều kinh tởm ghi trong hồ sơ vụ án: Cưỡng bức và giết chết hai bé gái, con một gia đình làm nông trại. Ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, John Coffey đã gây được ấn tượng tốt cho quản ngục Paul, anh linh cảm thấy có điều gì đó khác lạ nơi người tử tù cao lớn này.

Điều kỳ lạ đầu tiên đã xuất hiện trong trại giam khi Coffey, với năng lực siêu nhiên của mình, không những có thể đoán biết mọi ý nghĩ trong đầu của người đối diện mà còn có thể dùng năng lực đó chữa lành bệnh cho người khác. Người được cứu đầu tiên là giám ngục Paul.

Sau đó, trước sự kinh ngạc của mọi người, con chuột Jingles cũng được John Coffey cứu sống sau khi bị Percy đập chết. Vợ của giám đốc trại giam bị khối u ác tính trong não nên sự sống mong manh chỉ còn trong gang tấc. Những quản giáo nhân hậu đã bất chấp tất cả, mạo hiểm tổ chức một cuộc vượt ngục để Coffey ra ngoài cứu mạng bà, đồng thời có cơ hội trừng phạt Percy tàn ác.

Không thể cứu Coffey thoát tội chết dù đã cố gắng bằng mọi cách, hình ảnh người tử tù nhân hậu bị hành quyết đã ám ảnh Paul suốt cả cuộc đời...

~~~~~~~~~~~~

Tôi xem film này 2 lần
Lần thứ nhất là hơn 4 năm trước, xem trên Kênh VTV1 chương trình film truyện cuối tuần
Lần thứ 2 là trưa nay, trên Star Movie

Cảm xúc vẫn y nguyên như thế, xót thương cho ng tử tù nhân hậu.Có khác chăng là tôi ko còn thầm trách tại sao ng ta ko để cho Paul giải thoát cho John khỏi bị tử hình, tôi đã từng nghĩ ông xứng đáng được tự do, và thật đáng thương ... là tôi đấy,của hơn 4 năm trước!
Nhưng giờ đây,khi xem lại tôi thật sự thấu hiểu và thầm cảm ơn vì...ngta đã để cho John ra đi trong thanh thản

" Tôi chán vì phải sống trên đời mà ko có 1 người bạn, tôi chán phải sống trên đời này mà ko có 1 người bạn mà ko nói cho ta biết mỗi nagỳ sẽ đi đâu ,làm gì.."
" Tôi mệt mỏi vì hằng ngày phải nhìn thấy con người đối xử tệ bạc với nhau "
Uh,tôi đã hiểu vì sao John ra đi là điều tốt nhất họ làm cho ông!

Nỗi băng khoăng còn lại của tôi là câu hỏi đã ám ảnh Paul suốt cuộc đời " Vì sao dặm xanh lại xa đến thế ? " vì sao những ng làm film lại để cho Paul sống lâu đến thế, để chứng kiến sự ra đi của vợ con ông, bạn bè và đồng nghiệp ??? !!! Vì sao đến cuối cuộc đời chỉ còn mình ông sốn đơn độc ??? hay vì " Tôi đã để cho 1 điều kì diệu của Chúa ra đi" như lời tự nhủ của Paul ?

Dù sao thì tôi cũng chỉ vừa mới hơn 20, còn quá trẻ chăng !

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2007

Đầu đông...


Đầu đông... magnify

Sáng ngủ dậy mẹ đã đi chợ sẵn, chỉ việc cắt thịt bò và ướp, cho vào tủ lạnh!
Ăn sáng là bánh mì chà bông, chợt nhớ rằng lâu lắm rồi tôi mới ăn lại nó, ah, hình như là từ lớp 5 đến giờ. Hồi đó , nếu sáng nào ba chở đi học thì đều mua cho con gái khi thì 1 cái bánh bao , khi thì 1 khúc bánh mì chà bông... đến trường thì lúc nào tôi cũng dặn ba 1 câu " Chiều ba đón con sớm nha ba ! "
Hôm nay đổi theme Giáng Sinh cho có không khí 1 chút nào, là tôi, vẫn thế, thik nhất là Noel...Trong nhà đã đem cây thông ra từ 2 tuần nay ùi, thik thế ^^

Sáng sớm vẫn lạnh như mấy hôm trước, dự định đi mua áo ấm cho anh .... môi khô , nhớ ra là hôm qua nói rằng sẽ mang son dưỡng môi ko bóng cho anh, hahahah...có ng ngại hem dám dùng,dụ dỗ mãi ... ai bảo, cả anh và em đều bị thế chứ !

Chuyện nhà, chuyện bạn ,....bỗng dưng mà thèm đi Dalat, tận hưởng cái không khí trong lành, và thèm uống sữa đậu nành nóng bên hồ Xuân Hương, và thèm được nhìn ngắm những ngôi nhà bên sườn đồi, thèm leo dốc....

Vẫn có 1 mong ước là được đi biển và Dalat cùng anh, nhưng chưa biết đến bao h thì thực hiện được ^_^
Thèm nghe giọng anh thế...
Dưng mà nhớ em gái, đọc blog em xong, chị nghĩ phải chi mà chị em mình gần nhau, chắc ko đến nỗi khiến em thấy cô đơn và buồn như lúc này đâu ,em nhỉ !
Còn cả chị Nấm...Noel năm nay chị lại 1 mình, nhưng đừng bùn chị nghen, có em đây :)
Nha Trang mùa này, còn lạnh mấy lần ở đây, còn ông bà , bao lâu nữa thì lại được ra đó ?!
....

Chào nhé, tháng 12, ấm áp và an lành !