Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Làm một điều gì đó

Làm một điều gì đó

Trang bước vào cửa hàng. Mở cửa phòng cho nhân viên, tháo tai nghe, quăng balo, đưa hai tay kéo áo qua đầu. Tiên gõ cửa rồi vào:

- Mặt mày sao thế?

- Cãi nhau với mẹ.

Tiên mỉm cười:

- Thay đồ nhanh, tao tab thẻ cho mày rồi đấy, không thì mày muộn mười lăm phút rồi.

- Cảm ơn – Trang trả lời, cài các cúc áo thật nhanh bằng một tay, tay kia lấy với nhẹ cái lược chải mái tóc rối tung.

Tiên với lấy chun buộc tóc trên bàn tung cho Trang rồi quay ra ngoài, sập cửa.

“Bullshit.” – Trang nhắm mắt, ngồi phịch xuống ghế, nó không biết mình đang đứng ở cái chỗ nào nữa, đầu óc rối tung như chưa bao giờ gọn gàng. Với cái tâm trạng như đang treo ngược trên cành cây thế này, nó cũng không biết làm việc thế nào nữa. Hít một hơi, nó mở cửa bước ra. Tiên búng tay, nói nhanh:

- Lấy order bàn D4 rồi vào bếp bê đồ cho bàn B2.

Không nghĩ nữa, làm thôi.

Thứ bảy, cửa hàng đông.

*

* *

Chu yện hôm qua.

- Con đi đâu về thế?

- Con sang nhà Giang.

- Làm gì? - mẹ nhướn mắt.

Trang quay sang, ngạc nhiên:

- Làm việc… của con, sao mẹ hỏi vậy.

- Vì mẹ muốn biết con đã đi đâu và làm gì, vậy thôi.

- Con lớn rồi, mẹ thôi hỏi về những điều riêng của con được không.

- Đó là câu trả lời của một đứa con nói chuyện với mẹ sao – mẹ nó trừng mắt.

- Mẹ đừng có nhìn con thế, con không hỏi mẹ đi đâu bao giờ, vậy sao mẹ lại hỏi những thứ con không thích nói. Please, con mười tám rồi – Trang mở tủ lạnh, lấy chai nước đưa lên miệng tu.

- Chứ không phải hai mươi tám!

- Chứ không phải tám – Trang cáu kỉnh dập cửa tủ lạnh, đi lên gác.

Nó đóng cửa phòng, chốt. Mở cửa sổ để gió lùa vào, cắm tai nghe, ngủ thiếp đi ngay vì mệt mỏi sau những giờ tập nhảy.

Sáng nó tỉnh giấc, làm qua loa các thủ tục cá nhân rồi xuống nhà, mẹ đứng ở bếp, quay ra:

- Ngồi xuống đây, hôm qua mẹ và con chưa nói chuyện xong.

- Con thấy không có gì để nói cả. Con phải đi bây giờ - Trang vừa nói vừa đút hai lát bánh mì vào lò nướng, rót sữa.

- Mẹ biết con không qua nhà Giang, đó là vấn đề.

- Mẹ gọi đến nhà nó? Mẹ kiểm soát con để được gì?

- Chẳng để được gì. Các bà mẹ chẳng làm việc lo lắng cho con cái mình để ĐƯỢC cái gì cả.

- Vậy mẹ biết con đi tập nhảy đúng không?

- Đúng.

- Vậy mẹ cần hỏi gì nữa – Giang uống sữa.

- Mẹ không muốn con tập nhảy.

- Đó là lý do con phải nói dối – Giang nhún vai.

- Mẹ nói chuyện này bao nhiêu lần với con rồi, mẹ không muốn con đi theo cái trò nhảy nhót nhố nhăng đó! – mẹ Giang quát lên.

- Mẹ có nói nhiều nữa con vẫn sẽ làm, vì đó không phải trò nhố nhăng!

- Hè nào cũng vậy, con không dành chút thời gian nào để học, ngày nào cũng đi cả ngày. Sáng thì đi làm rồi nhảy nhót đến tối mịt với về. Con nghĩ điều đó sẽ mang lại cho con gì?

Máy nướng bánh “ting” lên một tiếng, bật lên hai lát bánh mì đã nướng xong. Giang khoác balo lên vai, với lấy hai lát bánh.

- Niềm vui, thưa mẹ.

Nó nói rồi đi về cửa:

- Con ra cửa hàng đây, chào mẹ, chúc một ngày tốt lành.

*

* *

- Là như thế hả?

- Uh.

Trang và Tiên ngồi ở cửa sau của cửa hàng, uống nước.

- Tao thấy hai mẹ con mày nói chủ đề này cũng nhiều rồi nhỉ?

- Hàng trăm lần.

- Không có kết quả gì?

- Tao cũng chẳng hy vọng nó có kết quả gì, mẹ tao không bao giờ hiểu được những gì tao nghĩ.

- Cũng như mày không hiểu được những gì mẹ mày nghĩ hả?

- Có thể. Nói chung vô phương.

- Vì cách hai mẹ con mày nói chuyện đấy.

- Sao?

- Cách nói chuyện – Tiên nhún vai.

- Cách nói chuyện của tao làm sao?

- Có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Nhiều … vấn đề - Tiên khịt mũi.

- Tao chẳng thấy sao cả, tao không dựa dẫm gì vào gia đình, không phá phách hư hỏng, kiếm được bao nhiêu tao tự tiêu bấy nhiêu. Tao không có việc gì phải nói chuyện theo một cách nào đó với mẹ tao?

- Ít ra, nếu tao có mẹ tao không nói chuyện với mẹ tao như thế.

Trang im lặng. Tiên nhìn nó, nhún vai. Con bạn châm một điếu thuốc, nói:

- Chuyện của mày chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mày chắc cũng chẳng muốn trở thành một đứa như tao chứ.

- Tao chẳng thấy sống như mày thì sao cả - Trang nhìn Tiên.

- Có cá tính quá phải không! Tự do quá phải không. Rồi sao. Rồi tao sẽ chết mục xương với cái cá tính này. Mà mày thì không muốn thế. Không ai sống mãi được với vài ba cái đam mê lẻ tẻ đâu. Nếu mày làm được thì mừng cho mày.

Trang quay đi chỗ khác. Mẹ của Tiên mất từ nhỏ, từ khi bố nó lấy người khác Tiên tách ra sống riêng, nó nghỉ học làm full-time ở cửa hàng. Ban đầu khi quen nhau, Trang sợ Tiên. Tiên tốt, nhưng sống cá nhân, Tiên làm tất cả những thứ nó muốn, chẳng có ai ngăn cản hay chỉ bảo nó. Rồi khi thân với nhau thì Trang thấy Tiên hiền, đơn giản và êm, khác với cái vẻ ngoài không ai có của con bạn.

Dăm ba đôi vào cửa hàng uống café. Cười đùa, ôm ấp. Trang nhìn lãnh đạm:

- Vậy mày muốn tao sống như cái lũ ăn bám đú đởn ngày ngày đến quán mình uống nước sao?

- Tao chẳng muốn mày sống như ai, mày cứ là mày. Mà ai bảo lũ kia là đú đởn?

- Tao nhìn thấy thế.

- Như cách mẹ mày nhìn mày ý hả. Mày còn không bỏ được định kiến thì còn chờ đợi gì mẹ? Thế giới có vài tỷ người, ai thích sống thế nào kệ người ta.

Trang nhìn con bạn. Nó chẳng biết nói gì nữa. Tiên đập vào vai nó:

- Nào, vào làm tiếp thôi. Break đủ rồi.

Cuối tuần cơ đấy. Những cơn gió ngoài trời xua đi cái nắng nóng trong bếp. Trang thấy những chiếc lá ngòai kia đung đưa. Chắc trời sắp mưa.

*

* *

Chiều mưa thật. Trang phóng xe về nhà. Áo phông quần rộng thùng thình, nhớp nháp nước mưa. Nó lần mò chùm chìa khóa nặng trịch mở cửa. Lao ra sân sau. Y như nó nghĩ lúc sáng, quần áo giặt hôm qua đang phơi ngoài sân. Cả hai chậu cây của mẹ nữa. Trang vứt balo xuống đất, đẩy giàn quần áo vào trong nhà. Hì hục bê hai chậu cây thủy tiên vào dưới máy giặt, nơi tránh được mưa. Có tiếng lạch cạch, mẹ nó mở cửa, nhìn chăm chú:

- Con về sớm vậy?

- Không, con đi bây giờ. Thấy mưa nên con chỉ tạt về nhà cất quần áo – Trang gạt nước mưa trên mặt, trả lời.

Nói rồi nó chạy lên gác thay đồ đã ướt nhèm. Máy nó rung lên. Tin nhắn của Tiên: “Làm gì đó hơn là không làm gì”. Nó gập máy không nhắn lại. Xuống nhà.

Bếp trống, mẹ đã lên phòng.

Những áng mây chiều bâng quơ.

*

* *

Tối nó về nhà, tập mệt nhoài, cuối tháng có show diễn của band đàn anh trên Kiến trúc. Nhóm của Trang sẽ nhảy vài bài phụ họa cho các anh. Tập găng hơn. Cửa không khóa, nó vào nhà. Mẹ ngồi xem TV, bố chắc làm việc trên phòng. Trang tháo tai nghe:

- Con chào mẹ.

Nói xong Trang đi lên cầu thang. Nhớ lại tin nhắn của Tiên, nghĩ thế nào nó đi xuống. Nó ngồi xuống đối diện mẹ:

- Mẹ, con xin lỗi lúc sáng.

- Vì sao?

- Con không biết, thật sự con không biết mình sai gì, nhưng con xin lỗi - Trang nói như những gì nó nghĩ.

- Mẹ cũng không thấy con sai gì. Nhưng mẹ cũng không hiểu con nghĩ gì… - ngừng một chút, mẹ nói tiếp - ..mà mẹ thì chỉ muốn hiểu con.

Trang nhìn mẹ:

- Con thích nhảy. Mẹ biết điều ấy. Có lẽ, con không phải đứa con gái thùy mị nết na mà mẹ muốn con trở thành. Nhưng…con là con. Và con biết con cần gì, muốn gì, phải làm gì. Như thế không tốt sao mẹ. Con không hư, con không ăn chơi, con chỉ làm theo những gì con đam mê. Mẹ hiểu không?

- Mẹ không biết, có thể mẹ đã không còn trẻ để hiểu được điều ấy…

Trang thất vọng.

- Nhưng mẹ sẽ cố hỉêu. – mẹ nó mỉm cười.

Trang reo lên:

- Mẹ!!

Nó nhảy vào lòng mẹ. Mẹ cười:

- Mẹ cũng đã nghĩ cả ngày hôm nay về điều con nói, nếu điều đó thực sự mang lại niềm vui cho con, thì con cứ làm. Chỉ cần cho mẹ biết.

- Vâng ạ. Mẹ ơi, chủ nhật tuần sau bọn con diễn trên đại học Kiến trúc. Mẹ đi xem nhé mẹ, mẹ nhé mẹ nhé! – Trang thủ thỉ.

- Được rồi. Thay đồ đi rồi ăn đi, còn cơm kìa.

- Vâng!

Trời đã ngừng mưa qua ô cửa vuông, lấp lánh ánh sáng của những căn nhà đối diện. Trang rút máy ra: “Tiên, cảm ơn mày.”

Chút sau, Tiên nhắn lại: “Vì điều gì?”

“Vì nói tao làm gì đó. Mọi thứ đã tốt. Mày cũng làm gì cho mày đi”

“Có, đang làm rồi, sắp làm được rồi.”

“Làm gì?”

“Bỏ thuốc. Sống tốt hơn”

Trang mỉm cười, gập máy.

Bầu trời đêm sau cơn mưa lấp ló những ngôi sao, sáng bừng lên như những ánh sao Eghe. It’s nev er too late. Just do something.

Minh Nhật

0 nhận xét: