Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

For you

Nghiên,

Đã lâu lắm rồi Lam mới gọi tên Nghiên thế này. Cái tên đọng trên môi vẫn dịu dàng và loáng thoáng vị ngọt ở đầu lưỡi như ngày nào.


Lúc gặp lại nhau, Nghiên nói: "Tưởng như không bao giờ gặp lại Lam nữa".
Tưởng như...

Lam chưa bao giờ tưởng như thế.

Dù chúng ta băng qua đời nhau rất nhẹ nhàng. Và nước mắt chỉ như những cơn mưa bóng mây.

Dù ngay cả trong một cái chớp mắt tình cờ, cũng không còn hình bóng nhau phản chiếu.

Dù người ta xa nhau, như bong bóng xà phòng vỡ vụn dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Thì Lam vẫn chưa bao giờ tưởng như không thể nào gặp lại Nghiên nữa.


Ngày Lam gật đầu thản nhiên cho một kết thúc, Lam vẫn tin tha thiết vào một ngày cả 2 có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau - 2 cặp mắt trong veo.

Hôm nay đã là một ngày vui.

Khi Lam nằm gối đầu lên chân Nghiên, mắt dõi theo bầu trời xanh trong bao la, mũi hít hà mùi lá cây nồng nàn.

Khi Nghiên chạy nhảy và reo cười như tiếng gió, từng giọt mồ hôi tròn xoe đọng trên mũi.

Khi Nghiên đưa cho Lam 1 đôi tất xanh da trời sau một đôi tất xanh lá cây.

Khi Lam dúi vào tay Nghiên sợi dây vẫn còn lủng lẳng 2 cái nhẫn xoay tròn, cười khẽ dặn hờ: "Nghiên giữ lấy, không đeo cũng được, nhưng phải giữ".

Nghiên ơi, hôm nay đã là một ngày vui. Mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Sự ra đi của Lam cũng sẽ có ý nghĩa hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Thế giới của Lam, bầu trời của Lam, nụ cười của Lam, sẽ biếc xanh và ấm áp hơn...

Nếu như Nghiên hạnh phúc.

Một năm rời xa nhau, ngày gặp lại, từng ngón tay Lam lướt nhẹ trên những vết sẹo trên cánh tay Nghiên, Lam nghẹn ngào như chính mình phải chịu những vết thương ấy.

Lam thấy tức giận, mà chẳng hiểu mình đang tức gì, giận gì. Hay là tức giận vì thấy người mình yêu thương đau đớn mà mình lại bất lực? Hay tức giận vì mình ra đi với ước định cho một sự hạnh phúc của người ở lại, để rồi nhận thấy kết quả là những vết sẹo chưa kịp liền da đã phải chịu thêm nhiều vết thương khác?

Lam không biết. Lam không biết Nghiên à.


Chẳng còn như một năm trước nữa, khi Lam ôm Nghiên vào lòng, thấy tim đập mạnh và thế giới chuếnh choáng chỉ còn 2 ta. Giờ đây, ôm Nghiên 1 lần nữa, Lam chỉ thấy thương thắt lòng, thương xót xa.

Người ta đến với nhau, người ta gặp nhau. Có những người ở lại, có những người ra đi, nhưng không có nghĩa là người ra đi không yêu thương nhiều bằng người ở lại.

Tình yêu không phải là sự dằn vặt, tình yêu không phải là niềm vui đến từ sự tổn thương của một người khác, và trên hết, tình yêu không phải là sự giam giữ.


Lam tự hỏi, cái gì còn lại khi một tình yêu ra đi. Khi Lam có thể nhìn thẳng vào Nghiên mà lòng không hề xao động, như những ngày này. Cái còn lại, đối với Lam, là một mong muốn cháy bỏng về hạnh phúc của Nghiên, nụ cười của Nghiên, những câu đùa vui tếu táo của Nghiên.

Lam muốn tất cả những người Lam yêu đều tự do như những cơn gió. Tự do yêu thương cả thế giới này, tự do bay qua những khung cửa mở rộng, tự do cảm nhận được vẻ đẹp kì diệu của cuộc sống.

Hãy là một cơn gió tự do hạnh phúc, Nghiên ơi...

Khiết Lam

0 nhận xét: