Daisypath Anniversary Years Ticker
Daisypath - Personal pictureDaisypath Anniversary tickers

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2008

Ngày 2 tháng 7 năm 2008


Ngày 2 tháng 7 năm 2008 magnify
Sang tháng 7 rồi.
Ngày đầu của tháng 7, " hẹn hò" với anh. Từ lâu rồi không dùng 2 từ này để nói đến những buổi đi chơi của 2 đứa.
Ngày đầu của tháng 7, đột nhiên anh bảo rằng " em sắp già thêm rồi!"
Có bao h anh lo xa thế đâu nhỉ, còn những 2 tháng nữa cơ mà! Anh của em......!
......
Luôn thấy mình là 1 kẻ mơ mộng, đọc truyện và xem film luôn thích những kết thúc có hậu. Vì thế mà khi em gái hay bạn bè giới thiệu truyện hay film , đều hỏi 1 câu duy nhất " Kết thúc có hậu ko?"
Đợt vừa rồi ra NT, đọc Oxford thương yêu, đọc xong cứ như ng lơ lửng trên mây í, phần vì truyện quá lãng mạn và đẹp đẽ, phần vì khung cảnh trong truyện cứ như trong mơ í. Bây giờ thì lại càng mơ mộng một ngày được du lịch đến Châu Âu để được tận mắt ngắm nhìn và chìm đắm trong nó.... là một ước mơ thôi mà!
Đọc đi đọc lại vẫn thích, thích nhất lúc Kim và Fernando cãi nhau, cười lăn lộn. Nhưng thôi, ko đọc nữa. Đọc nhiều rồi sẽ lại chìm đắm trong đó, mãi mà ko dứt ra được!

"Kim xuống xe, phụ Fernando đem giỏ thức ăn và các dụng cụ dựng lều. Chỗ họ cắm trại nằm ngay một dòng suối, cảnh vật quả thật xinh đẹp và lãng mạn chưa bao giờ trong đời Kim nhìn thấy. Những bông hoa tim tím nở khắp nơi ven suối, bướm vàng bay lượn cùng những chú chim bé nhỏ trên những nhánh cây và dòng nước trong vắt nhìn thấy “những viên kẹo đủ màu”. Cô không hiểu một người như Fernando tìm đâu ra thời giờ để lùng được một chỗ pic-nic lý tưởng như vậy. Anh không nói chuyện gì với Kim, chỉ cắm cúi lo dựng lều. Cô háo hức cúi tìm những trái thông khô, chúng có hình thù như những đóa hồng, thật kỳ lạ." Trích Oxford thương yêu - Dương Thụy

"Khi bước chân đến Anh để được thực hiện ước mơ ngồi trong giảng đường Đại học Oxford, dù đã hai mươi lăm tuổi, Kim hãy còn là một cô gái non nớt chưa kịp trưởng thành. Bốn năm đã trôi, dù cuộc sống không quá biến động nhưng con đường Kim đi qua đã cho cô một hành trang thật đầy ắp. Rồi đây cô sẽ kể với con mình những kỷ niệm không thể nào quên với giáo sư Baddley, người thầy không có khả năng tự đi trên chính đôi chân mình nhưng có một trái tim nhân hậu đã chắp cánh cho biết bao học trò được bay lên cùng ước mơ hội nhập để sánh vai cùng các cường quốc. Cô cũng không quên người thầy mệnh danh "sát thủ máu lạnh" từng làm cô đau khổ thức trắng đêm làm lại bài thi để rồi nhờ đó cô đã ở lại ba năm trong văn phòng có gắn bảng tên bằng đồng kiêu hãnh "Giáo sư Portlock". Và Kim biết, những gương mặt trẻ trung của Mauricio, David Wilson, Vi Vi Le, Yutaka, Lệ Chi....... rồi cũng sẽ xuất hiện trong những giấc mơ hằng đêm da diết nhớ về Oxford. Rồi những anh chàng người Anh cao ráo và quyền quí như hoàng tử William, những cô nàng đúng gốc British tóc vàng, mắt xanh, đẹp sang trọng như công nương Diana cũng sẽ hoài khắc sâu vào trái tim cô dù chưa có dịp kết thân thật gần. Và vẻ thanh bình tuyệt đối của những cây cầu nhỏ bắc ngang những con kênh xinh xắn, những ngôi nhà màu hồng cam của những viên gạch cổ kính ở Cambridge, Birmingham, Edinburgh sẽ hằn sâu vào tâm trí của một người đến từ rất xa nhưng luôn muốn được nói lên câu "I love UK". Hẳn con Kim sẽ hỏi cô điều gì ở thành phố Đại học đó đáng nhớ nhất. Đó là những chuỗi ngày Kim bị "kẻ thù" áp giải tập thể dục lúc mặt trời còn chưa lên, những buổi tối hai người làm việc trong phòng mà bị bọn sinh viên gõ cửa trêu trọc ngoài hành lang, và cả những lúc anh quát nạt cô không thương tiếc vì cái tật ham ngủ ngày. " Trích Oxford thương yêu - Dương Thụy


Mẹ về, nhà đỡ vắng vẻ. Nhưng lại giọng " càm ràm quen thuộc" ko thích nghe nhưng ko nghe thấy lại thấy thiếu!

PS: edit lại sau khi đọc xong cmm của Du: truyện này ko có thật và đúng chỉ là truyện vì nó quá đẹp
Một chốc mơ mộng của bạn T thôi, như 1 truyện cổ tích thời hiện đại!

0 nhận xét: